Lâm Tuyết Trì tỉnh lại.
Những mảnh vỡ của giấc mơ như vẫn còn mắc kẹt trong lòng làm ngực cậu đau nhói.
Trong một khoảnh khắc cậu cảm nhận được sự cô độc chân thật, linh hồn cậu như bị vắt kiệt trong lớp không gian.
Cậu không còn ở trong mơ nhưng cũng không thể bước vào hiện thực.
Cậu chậm rãi xuống giường, đi vào toilet rửa mặt.
Tấm gương bị nước nóng bốc lên mờ sương, mờ luôn cả gương mặt của thiếu niên.
Cậu đưa tay lau sương trắng, trong gương đột ngột phản chiếu một khuôn mặt thú huyết sắc vảy xanh.
Lâm Tuyết Trì sợ hãi lùi lại hai bước, chớp mắt, khuôn mặt thú biến mất và để lại gương mặt trắng bệch hoảng sợ của chàng trai.
Cậu hít sâu một hơi, đến giường lấy chăn mỏng quấn quanh mình rồi đi xuống bếp đun nước nóng uống.
Đồng hồ chỉ ba giờ mười bảy phút sáng.
Lâm Tuyết Trì bật lò sưởi trong phòng khách, mở tivi và giảm âm lượng xuống mức nhỏ nhất, thả mình lên ghế sô pha.
Xem TV vào lúc này có thể làm cậu cảm thấy mình được kết nối với thế giới và cung cấp cho cậu một số tư liệu tư duy mới trong đầu.
Kênh tin tức đang phát sóng một cuộc điều tra án cũ.
Ở san Francisco, hai người đã bị sát hại bằng cách mở đầu và di chuyển vị trí tiểu não trái.
Người phân tích cao cấp đang phân tích lý do tại sao kẻ sát nhân lại chọn tiểu não bên trái –
"Hung thủ có thể là một bệnh nhân mắc bệnh cơ bắp hoặc bệnh thần kinh.
Hắn rất cẩn thận với tiểu não trái của người bị hại, tôi cho rằng có thể hắn giết họ vì ghen ghét hoặc thù hận.
Hắn muốn những người này trải nghiệm cuộc sống sẽ thế nào nếu tiểu não trái không trọn vẹn.
Chúng tôi đã điều tra hồ sơ vụ án của các bệnh viện lớn trong thành phố và sẽ cố gắng bắt giữ kẻ sát nhân càng sớm càng tốt."
"Tuyết Trì?" Có người khẽ gọi.
Lâm Tuyết Trì giật mình, cốc nước trên tay tràn ra rơi xuống quần suýt chút làm cậu nhảy bật lên.
"Sao ông đi không phát ra tiếng nào hết vậy!" Cậu tức giận nhìn cha dượng.
Dụ Giang mặc áo choàng ngủ, đi dép lê: "Là ai xem đến mê mẩn không nghe người khác nói nhỉ? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ lại xem TV."
Lâm Tuyết Trì cúi đầu lấy khăn lau quần ngủ của mình: "Không ngủ được."
Thiếu niên rút mình trong chăn mỏng và gối dựa, toàn thân chỉ lộ mỗi đầu ra ngoài, từ góc độ của Dụ Giang, cậu như một con thú đang liếm lông tắm rửa cho mình: "Con phải thay quần đi, ẩm ướt như thế chút nữa sẽ lạnh."
Lâm Tuyết Trì bướng bỉnh: "Tôi có thảm."
"Vậy ta ngồi xem với con một lúc?" Người cha hỏi.
Lâm Tuyết Trì không từ chối.
Dụ Giang ngồi xuống bên cạnh và cởi quần giúp cậu, lấy áo ngủ của mình quấn lấy cặp đùi trần của thiếu niên.
Nhiệt độ cơ thể của đàn ông trưởng thành vẫn còn vương trên chiếc áo ngủ dày, Lâm Tuyết Trì không nhịn được chà xát thêm vài cái và khẽ thở dài thỏa mãn.
Trên TV vẫn còn chiếu những cái đầu đã bị mở sọ.
Có lẽ bởi vì hình ảnh chân thực quá đẫm máu nên tất cả các vết rạch đều được làm mờ, người xem chỉ có thể nhìn thấy những khối màu đỏ mờ khắp màn hình, điều này ngược lại còn làm tăng thêm hiệu ứng.
"Tại sao đêm khuya lại chiếu chương trình này chứ," Lâm Tuyết Trì lẩm bẩm: "Xem đêm hôm chẳng phải càng đang sợ hơn sao?"
Dụ Giang nhíu mày: "Đây là hiệu quả họ muốn."
Lâm Tuyết Trì bướng: "Tôi thấy phóng đại quá thôi, thật sự có chuyện thế này có thể dùng làm phim luôn."
"Con không sợ thứ đẫm máu thế à?" Người cha mỉm cười.
Lâm Tuyết Trì cau mày: "Xem như xem phim giải phẫu thôi, bây giờ không xem mai mốt cũng phải xem."
Dụ Giang nói: "Vậy thì xem ban ngày, tối xem dễ gặp ác mộng."
Lâm Tuyết Trì đờ người bất động, cúi đầu bực bội đá bay áo choàng ngủ của gã ra.
Dụ Giang vội vàng nhặt lên: "Ầy, sao vậy?"
Lâm Tuyết Trì bĩu môi, không muốn nói chuyện với gã nữa.
Dụ Giang thở dài quấn áo quanh người cậu lần nữa: "Được rồi được rồi, ta không nói nữa."
Nhưng khi gã không nói, bầu không khí lại im lặng quá mức.
Một lúc lâu sau, Lâm Tuyết Trì nhỏ giọng nói: "Tôi lại mơ giấc mơ đó."
Dụ Giang quay sang nhìn cậu.
Ánh sáng đẫm máu từ TV phản chiếu trên gương mặt thiếu niên, nửa xinh đẹp, nửa kinh dị.
Lâm Tuyết Trì đối mắt với gã, thiếu niên hoảng hốt cười cười: "Nhưng lần này có chút thay đổi." Cậu nói: "Tôi không nhìn gã đánh mẹ nữa, tôi còn tham dự vào...!Tôi đi cứu mẹ."
Dụ Giang hiểu ý: "Cho nên con từ người đứng xem biến thành người tham dự, con sợ hãi, con sợ ngủ tiếp sẽ không biết sự tham dự này sẽ biến thành thế nào."
Lâm Tuyết Trì suy sụp: "Xem như là thế."
"Khi chúng ta nói về người ngoài cuộc hoặc kẻ nhìn lén sẽ khó tránh khỏi những tính từ như lạnh lùng hay lo lắng.
Lúc trước con đóng vai một nhân vật lạnh lùng trong giấc mơ và mơ lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Con tự trách, con cảm thấy mình chỉ có thể làm người đứng xem và không có bất kỳ hành động thực tế nào." Dụ Giang nói.
Lâm Tuyết Trì nhướng mi: "Trước tám tuổi đêm nào tôi cũng ngủ trong tủ bát đó.
Mẹ tôi thích giấu tôi và Tuyết Mi trong đó, thậm chí bà còn cố ý khoét rỗng bức tường liền kề.
Vì vậy tôi ngồi trong đó thấy bà bị đánh không chỉ một lần, tôi nói là hiện thực chứ không phải trong mộng, trong hiện thực tôi nhìn bà ấy bị đánh mà lớn lên."
"Con có nghĩ đến việc ra ngoài không? Bò ra khỏi tủ bát."
"Có." Lâm Tuyết Trì gật đầu: "Tôi muốn cứu bà nhưng trên thực tế tôi chưa từng đi ra."
"Cho đến khi tủ bát không chứa được con nữa?"
"Ừm.
Cho đến khi tôi không bò vào trong được nữa."
Dụ Giang ôm đầu hôn lên trán cậu: "Con chỉ là quá khát vọng cứu cô ấy, đây là tiếc nuối suốt đời con không hoàn thành được.
Ai cũng sẽ như thế, sẽ mơ làm được những chuyện mình không thể."
Lâm Tuyết Trì đỏ mắt: "Tôi biết, tôi không phải một đứa bé ngoan."
"Vậy trong mơ con đã cứu cô ấy chưa?" Dụ Giang hỏi.
Lâm Tuyết Trì nghẹn ngào: "Ừm.
Tôi giết gã."
"Giết ai?"
"Oscar, tôi giết gã."
Dụ Giang nhẹ nhàng: "Con cảm thấy giết gã là cách duy nhất có thể cứu mẹ con sao?"
Lâm Tuyết Trì khó có thể chịu được sức nặng của nước mắt: "Ừm."
Dụ Giang lau giọt nước trĩu nặng: "Vậy con đã làm hết sức rồi.
Con là bé ngoan, mẹ con sẽ vui."
"Thật không?" Lâm Tuyết Trì ngước mắt lên hỏi gã: "Tôi đã giết người mà vẫn được xem là bé ngoan hở?"
Dụ Giang dịu dàng nhìn lại: "Trong mắt ta, con vẫn luôn là bé ngoan."
Lâm Tuyết Trì khịt mũi, chớp chớp mắt, hơi nước nhanh chóng bốc hơi.
Dụ Giang vươn tay đến: "Nào, lại đây, ta ngủ với con một lát, cam đoan đêm nay sẽ không gặp ác mộng nữa, được không?"
Lâm Tuyết Trì chui vào lòng gã, ôm cổ gã: "Daddy..."
Dụ Giang bế cả người lẫn chăn mỏng lên: "Có daddy đây, ngoan, nhé?"
"Chuyện tối nay không được nói với người khác." Thiếu niên nức nở ghé vào tai uy hiếp: "Người thề đi."
Người cha kiên nhẫn: "Ta thề.
Vậy con cũng hứa với ta một chuyện được không?"
Thiếu niên dụi cằm gã: "Ừm?"
"Sau này mơ thấy ác mộng phải nói với daddy."
Thiếu niên miễn cưỡng đồng ý.
Tất nhiên sau này chỉ có người cha thực hiện lời hứa, lòng tự trọng cao ngất của Lâm Tuyết Trì đã cưỡng ép lại lời hứa này.
Lúc đầu Connie cho rằng Lâm Tuyết Trì muốn chia tay với mình nhưng không ngờ lại nhận được lời mời của cậu.
Cô đến bữa tiệc và ăn mặc như một cô gái thời thường, chị gái cô dạy cô phối một chiếc áo khoác màu xanh với đôi bốt cao gót đen, mang một chiếc tất ngắn màu da cố tình lỗ ở giữa để thu hút trí tưởng tượng của mọi người, cô còn làm tóc, mái tóc thẳng được xử lý uốn thành những lọn xoăn bồng bềnh và nhuộm màu chocolate đang thịnh hành.
"Xin lỗi, trên đường hơi kẹt xe." Cô vẫn chưa quen đi giày cao gót, lên cầu