17.
Báo tử.
Sáng thứ hai, Lâm Tuyết Trì gặp Dụ Giang ở cửa văn phòng.
Gã đàn ông xách túi laptop, trông có vẻ đang làm việc công: "Quầy lễ tân nói tám giờ con mới đi làm."
"Hôm nay tôi có ca lúc 8 giờ." Lâm Tuyết Trì giữ cửa không muốn cho gã vào, "Có chuyện gì không?"
"Viện trưởng nhờ ta thuyết phục con chuyện đâm đơn kiện."
Vẻ mặt Lâm Tuyết Trì trở nên khó coi ngay lập tức, anh nghiến răng chỉ có thể để gã đàn ông đi vào, sau đó đóng cửa lại.
Dụ Giang không thèm so đo với anh: "Buổi sáng không có ca phẫu thuật chứ?"
Lâm Tuyết Trì rất khó chịu: "Tôi không phải học sinh trung học, không cần giáo viên gọi phụ huynh đến sau khi phạm sai lầm."
"Ta tin nếu không bắt buộc phụ huynh đến giải quyết thì giáo viên cũng sẽ không sẵn lòng gọi ta." Dụ Giang nói.
Lâm Tuyết Trì hỏi lại đầy gay gắt: "Ông có thể giải quyết cái gì? Giúp tôi thưa kiện hả? Hay là giết người nhà bệnh nhân? Đây là chuyện của tôi, tôi không cần ông đến đây khoe ông giỏi giang thế nào!"
Dụ Giang nói nghiêm túc: "Ta có thể giúp con thuê luật sư giỏi hơn, ta quen biết thẩm phán, ta có thể mời ông ấy ăn tối và trò chuyện, ta còn có thể thay mặt con thương lượng với người nhà bệnh nhân và xin lỗi với tư cách là một người cha.
Nếu như ta không tôn trọng con, lẽ ra ta đã trực tiếp liên hệ với luật sư để giải quyết sự việc rồi mới chạy đến chỗ con khoe khoang, như vậy mới phù hợp với hư vinh người chủ gia đình là ta."
Lâm Tuyết Trì bị gã làm cho nghẹn họng không nói nên lời, nửa ngày sau mới thốt lên được một câu: "Tôi không cần ông giúp."
Dư Giang đã quen với sự ngang ngạnh của anh: "Vậy thì con có thể coi như ta giúp viện trưởng đi, ông ấy có thể mất đi một nhân viên nhưng không thể làm tổn hại đến danh tiếng nhiều năm của bệnh viện.
Sau khi ta bồi thường xong con có thể từ chức và dẹp lòng tự trọng của mình đi làm công trong phòng khám tàu điện ngầm chỉ vì con không muốn nhận sự giúp đỡ.
Đường đường là bác sĩ chính lại sa đọa thành một cố vấn hạng ba trong hiệu thuốc.
Nếu đây là mục tiêu mơ ước của con trong nhiều năm thì cứ vậy đi.
Dù sao ta cũng không kiểm soát được con."
Sắc mặt của Lâm Tuyết Trì càng tệ hơn khi bị chế giễu.
Anh biết lời mình nói không có mấy sức nặng, ngay từ đầu anh có thể thi đậu vào trường y chính là nhờ sự giúp đỡ của Dụ Giang.
Từ một sinh viên đại học tầm thường trở thành sinh viên của Học viện Y khoa Hoa Kỳ, nếu không có Dụ Giang, anh sẽ không có mọi thứ như bây giờ.
Nếu anh thực sự muốn giữ phẩm giá của mình thì anh đã không làm bác sĩ.
Đến bây giờ mới nói "Tôi không cần sự giúp đỡ của ông" thì có hơi buồn cười.
Dụ Giang không mắng thẳng anh bội bạc đã là hết tình hết nghĩa.
Lâm Tuyết Trì giận đến đỏ cả mắt.
Mẹ nó sống thật uất ức quá.
Dụ Giang nhìn vẻ mặt anh là biết anh đang nghĩ gì.
Gã thở dài lấy khăn tay lau mắt cho Lâm Tuyết Trì: "Được rồi được rồi, nói mấy câu cũng không được, càng ngày càng mong manh.
Ta là cha của con, giúp đỡ con là chuyện nên làm, đâu ra phải rạch ròi như vậy?"
Lâm Tuyết Trì mở miệng đã lên án: "Ông đừng cho là tôi không biết tôi xấu mặt thì ông vui."
"Con xấu mặt thì ta có gì vui?" Dụ Giang bị giọng điệu của anh chọc cho cười, ôm lấy anh an ủi: "Trẻ con mắc lỗi không phải là do cha dạy dỗ không tốt à? Con còn nghĩ người ta sẽ cho rằng ta rất có năng lực không?"
"Tôi không muốn ông lo cho tôi, ông đi đi! Ông đừng quản chuyện của tôi!" Lâm Tuyết Trì đẩy gã ra.
Dụ Giang mặc anh đánh mắng cũng chỉ có thể dỗ dành nói: "Được, được, ta mặc kệ con, ta mặc kệ con vậy ai quan tâm con? Đến khi con thật sự có bản lĩnh giải quyết vấn đề thì con muốn tự mình giải quyết sao cũng được, được không? Con người ta khó tránh khỏi những lúc khó khăn, ta cũng vậy, mọi người giúp đỡ nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn chẳng phải tốt hơn sao? Cũng sẽ có lúc con có thể giúp đỡ người khác."
Lâm Tuyết Trì sụt sịt trong lòng gã, lúc này sắc mặt mới tốt hơn một chút.
"Đây là trong văn phòng của con, ta không ngại bị người khác nhìn thấy con làm nũng trong lòng ta, chỉ cần con không ngại là được." Người làm cha cười khẽ.
Lâm Tuyết Trì đỏ mặt hoảng hốt đẩy gã ra.
Dụ Giang chẳng thèm để ý: "Được rồi, ta đến để nói cho con biết chuyện này, không con lại cảm thấy ta không tôn trọng con, ta sẽ đi nói chuyện với người nhà bệnh nhân trước, khai thông với họ.
Luôn có cách để giải quyết vấn đề, không nhất thiết phải thưa kiện.
Nếu thật sự phải lên toà, vậy ta đành phải đi gặp thẩm phán.
Con cứ đi làm như bình thường, đừng lo lắng, được không?"
Lâm Tuyết Trì mím môi: "Vậy ông muốn gì? Sao lại giúp tôi việc lớn như thế."
Dụ Giang nói: "Ta hy vọng con về nhà ở, con ở bên ngoài ta không yên tâm."
"Tôi có thể sống tự lập, nào có người đàn ông 30 tuổi rồi còn sống với cha mình."
"Chuyện của Titus, ta xin lỗi con, đó là sơ suất của ta." Dụ Giang nắm lấy tay anh: "Con không cần phải tin ta nhưng con phải biết, bất kể trong hoàn cảnh nào ta cũng không muốn con gặp nguy hiểm, hiểu không?"
Tim Lâm Tuyết Trì đập thình thích, chợt rút tay về, "Ông bớt lừa tôi đi."
Dụ Giang bất đắc dĩ: "Ta quan tâm con bấy nhiêu đó còn chưa đủ sao? Con còn thấy ta gạt con."
Lâm Tuyết Trì quay mặt đi chỗ khác, nói năng cộc lốc: "Tôi phải làm việc.
Ông về đi."
Dụ Giang hôn lên mặt anh: "Làm việc ngoan đi, ta đi trước."
Lâm Tuyết Trì nhìn gã rời đi rồi sờ lên mặt mình, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
"Vậy là anh lại phải chuyển về nhà?" Allison buồn cười: "Thế căn hộ này phải sao đây?"
Lâm Tuyết Trì nhún vai: "Chỉ có thể hoàn lại.
Anh đã trả tiền thuê ba tháng rồi, chủ nhà hoàn trả lại cho anh hai tháng và tiền cọc, anh nghĩ vậy cũng được, hết tuần này anh về lại."
Hai người đi dạo trên quảng trường thương mại.
Phố mùa đông cũng chẳng ít người đi và sự ồn ào náo nhiệt đã tiếp thêm chút sức sống cho mùa yên ả.
Các cửa hàng được trang trí bằng những hàng đèn xinh đẹp, những ô cửa kính cũng được trưng bày những thứ muôn màu rực rỡ.
"Các cô gái thích gì?" Lâm Tuyết Trì hỏi: "Anh muốn mang một món quà cho Connie."
Allison ngập ngừng: "Nếu muốn an toàn thì trang sức, son, ví, nước hoa cũng được.
Hoặc là Connie có thứ gì đó chị ấy rất thích."
Một đôi hoa tai bằng đá hiện lên trong ký ức của Lâm Tuyết Trì.
Lần đó anh đã kéo hỏng nó, lẽ ra phải đền cô ấy một bộ.
"Nếu anh tặng cô ấy hoa tai, liệu nó có khiến cô ấy nhớ lại ký ức xấu không?" Lâm Tuyết Trì bước vào cửa hàng trang sức: "Anh nhớ lần trước cô ấy có đeo một đôi hoa tai bằng đá màu trắng, chúng rất đẹp."
Ánh mắt Allison dừng lại trước tủ trang sức: "Không sao, nếu chị ấy nhận vậy chẳng phải cho thấy chị ấy đã tha thứ cho anh rồi sao? Chọn một đôi đắt tiền, nếu chị ấy mềm lòng nhận lấy thì vừa hay.
Dù sao anh cũng chẳng thiếu tiền."
Lâm Tuyết Trì cười khổ: "Anh thành tâm đi nhận lỗi, em nói thế chẳng khác nào anh dùng tiền đi mua sự tha thứ."
"Tiêu tiền là thành ý đó! Ngay cả tiền cũng không xài thì sao có thể chứng minh thành ý của anh được?" Allison nói như đương nhiên: "Đàn ông các anh đều thế, liên quan đến tiền là thô tục.
Trên đời này có chuyện gì mà không cần tiền chứ? Bỏ tiền ra mới chứng minh được hành động thực tế của anh.
Nói suông thì được gì, nói em cũng nói được vậy, quỳ cũng được luôn."
Lâm Tuyết Trì im lặng, không phản bác được lời cô nói.
Allison chỉ vào một đôi hoa tai pha lê hình lá