4.
Phòng làm việc.
Bác sĩ Lâm xuất sắc biết rửa chén chứ không phải không.
Nhưng cái khó chính là cúi đầu thỏa hiệp đón lễ Giáng sinh với ông già kia.
Lâm Tuyết Trì không nhớ rõ đã bao nhiêu năm anh dùng lý do công việc để không về nhà vào lễ Giáng sinh.
Để tránh Dụ Giang, mỗi năm anh sẽ mua quà trước cho em gái mình, đến trường thăm cô, sau đó nhắn tin cho Dụ Giang nói rằng anh có ca phẫu thuật vào Giáng sinh, anh tìm từ uyển chuyển tránh cho cha nuôi nổi giận.
Trong một năm cũng chỉ có mấy ngày này là Lâm Tuyết Trì sống trong nơm nớp lo sợ, anh phải vắt hết óc để nghĩ ra một lý do chính đáng, còn phải mỗi năm mỗi khác, nếu không Dụ Giang chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Kết quả là anh cố gắng thoát khỏi Dụ Giang nhưng lại bỏ qua mối liên hệ sâu sắc giữa Tuyết Mi và gã.
Bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi, nếu như anh có thể về nhà nhiều hơn, ở bên em gái nhiều hơn, có lẽ anh đã có thể bảo vệ cô tránh xa Dụ Giang, có lẽ anh sẽ không đến mức đối mặt với cục diễn bi thảm như ngày hôm nay.
Sau khi Lâm Tuyết Trì dọn dẹp nhà bếp xong, anh do dự nhưng vẫn đến gõ cửa phòng làm việc.
Dụ Giang mở cửa: "Sao vậy?"
Lâm Tuyết Trì nói đầy khó khăn: "Tôi gửi email cho lão Khang, mời ông ấy đến đón lễ Giáng sinh."
Dụ Giang mỉm cười: "Nghĩ kỹ rồi?"
"Ừm."
"Vào đi."
Trong phòng làm việc rất ấm áp, điều hòa nhiệt độ vừa phải.
Lâm Tuyết Trì cởi áo len và thả mình trên chiếc ghế sa lon dài.
Đã rất lâu rồi anh chưa vào đây, trước kia anh rất thích nơi này.
Bộ sưu tập sách của Dụ Giang rất đáng kinh ngạc, hoàn toàn có thể trở thành một thư viện cỡ nhỏ, tường sách cao lớn không còn đủ nữa, phần lớn sách chỉ đơn giản được chất thành đống và đặt tùy tiện dưới sàn.
Khi còn đi học, anh thường tìm thấy một vài quyển sách kỳ lạ ở đây, Dụ Giang nghiên cứu về tôn giáo, gã có nhiều sách thần bí, rất thích hợp để thỏa mãn trí tò mò của thanh thiếu niên, gã cũng giỏi trong việc đề cử sách cho con cái, khả năng đọc của Lâm Tuyết Trì là do một tay gã trau dồi.
"Ông nên dẹp dọn rồi." Lâm Tuyết Trì nhìn lướt qua núi sách chất chồng trên sàn: "Hoặc là mở rộng phòng làm việc ra."
Bác sĩ chú ý đến sự sạch sẽ, đồ đạc của Lâm Tuyết Trì luôn được sắp xếp ngăn nắp, đồ thừa sẽ được vứt kịp thời để nhường chỗ cho đồ mới.
Lâm Tuyết Trì đã phát hiện ra lợi ích của sự tập trung trong quá trình thu dọn dọn dẹp, thỉnh thoảng anh sẽ dành cả ngày cuối tuần để dọn dẹp hoặc sắp xếp nhà cửa của mình, đó có thể là khoảng thời gian thú vị của bản thân anh.
Dụ Giang quay lại bàn làm việc của mình: "Ta không có thời gian, hôm nào con dọn dẹp giúp ta đi."
"Ông không sợ tôi lục lọi đồ đạc của ông à?" Lâm Tuyết Trì sửa thành một tư thế thoải mái.
Anh nghiêng người tiện tay chạm vào một cuốn sách nhỏ trên bàn thủy tinh, là cuốn sách "I dont know why*" của Sherwood Anderson.
(*Là một câu chuyện ngắn ngôi thứ nhất, kể rằng nhân vật chính "tôi" thích ngựa, cực kỳ hâm mộ một tuyển thủ đua ngựa và lấy người đó làm thần tượng, nhưng khi "tôi" phát hiện tay đua ngựa bí mật đi chơi với gái mại dâm thì hình tượng của thần tượng sụp đổ, "tôi" vốn định giết tay đua nhưng cuối cùng vẫn chọn cách chạy trốn và tránh xa giấc mộng thời thiếu niên của mình.)
"Ông vẫn còn giữ cuốn này hả?"
"Ừm, xem như là bài học cho bản thân."
Lâm Tuyết Trì cười nhạo: "Năng lực của ông còn cần phải cho mình một bài học?"
Dụ Giang không trả lời, chỉ ngước mắt lên nhìn Lâm Tuyết Trì.
Lâm Tuyết Trì lấy hết can đảm để nhìn lại.
Dụ Giang mỉm cười, cuối cùng đặt bút trong tay xuống đi đến trước mặt anh, ngồi xuống ghế salon kế bên: "Ai cũng có sai lầm, ta cũng vậy, thành kiến cố chấp của con về ta làm con cảm thấy ta thích vượt trội hơn người khác.
Trên thực tế, ta cũng là người bình thường, ta lo lắng mình có làm gương tốt cho con cái hay không, cách giáo dục của mình có phù hợp với con không, đây là lời nhắc nhở cho bản thân ta, tránh cho con của ta sau này ghét ta."
Gã nhìn Lâm Tuyết Trì với ánh mắt trìu mến, trông rất ấm áp và chân thực dưới ánh đèn dịu nhẹ.
Ánh mắt đó thậm chí còn khiến Lâm Tuyết Trì cảm thấy buồn.
Anh nghĩ, tôi cũng không muốn hận ông.
"Ông không hy vọng bản thân mình giống như tay đua ngựa kia?"
"Ta kể con nghe câu chuyện này là muốn con hiểu rằng không hẳn lớn lên đã là chuyện tốt.
Chúng ta đã từng nghiên cứu sự phát triển của con người và sự phát triển của bản thân thường đi kèm với sự vỡ mộng về lý tưởng.
Hôm nay "tôi" bám riết vào lý tưởng, ngày mai rất có thể "tôi" sẽ phát triển thành tâm lý bệnh hoạn.
Trong quá bình bản thân không ngừng phủ nhận và hủy diệt, không ngừng tái tạo và định hình, quá trình này nhất định rất đau đớn, ta hy vọng có thể giúp con giảm bớt nỗi đau này nhiều nhất có thể, nếu như không, đó là sự thất bại lơ là trách nhiệm của ta với tư cách người giám hộ."
Lâm Tuyết Trì nhìn gã: "Ông cảm thấy có lỗi à Dụ Giang? Để tôi hiểu trưởng thành sớm là như thế nào ấy."
"Không." Dụ Giang vuốt ve gương mặt anh: "Có thể ta không phải là người tốt, nhưng thứ ta muốn cho con đều là vì muốn tốt cho con."
"Đây là một tư tưởng phụ quyền điển hình," Lâm Tuyết Trì cười: "Ông không có quyền quyết định điều gì tốt cho tôi."
"Vậy con biết không?" Dụ Giang ho: "Con thật sự hiểu rõ mình là ai, thứ gì thích hợp với mình? Con thích ngựa, vậy con cho rằng tay đua ngựa cũng phải thuần khiết, sạch sẽ như ngựa mới là đương nhiên sao?"
Lâm Tuyết Trì mím môi: "Chẳng lẽ ông rõ hơn tôi?"
"Ta không thể rõ hơn con à?" Dụ Giang nắm tay anh: "Con rất muốn làm bác sĩ ngoại khoa, bây giờ con đã thật sự là một bác sĩ ngoại khoa, đứng bên bàn mổ, cầm dao mổ, nhìn sinh quyền sinh tử của một người nằm trong tay mình con có cảm giác gì? Con đã có được loại bản sắc mà con mong muốn chưa? Con có thực sự hiểu cảm giác này đối với con mà nói là gì không?"
Lâm Tuyết Trì bỗng hất tay gã ra: "Dù sao cũng tốt hơn ông cầm dao đồ tể!"
Dụ Giang không giận, gã nhìn anh như thể vẫn là đứa trẻ mười sáu tuổi ấy.
Lâm Tuyết Trì không dám nói nữa, anh chuyển sự chú ý lên quyển sách.
Khi ấy anh vừa chuyển đến trường ở Seattle nên không theo kịp một số khóa học, đặc biệt là khóa hiểu văn học và đã bị điểm C khi viết luận.
Sau đó, anh thật sự không còn cách nào phải tìm Dụ Giang cho gã xem bài viết, Dụ Giang bắt anh một tuần viết một bài cảm nghĩ, bài đầu tiên viết là "I dont know why" này.
Dụ Giang chọn bản này là có mục đích, Lâm Tuyết Trì mười sáu tuổi rất mơ hồ về việc định vị và phát triển "bản thân", anh thoát ra từ một gia đình bạo lực nên rất khủng hoảng e ngại với thế giới trưởng thành.
Dụ Giang nói nếu như con tin tưởng ta, ta sẽ giúp con phá bỏ nỗi sợ hãi này, để con bước ra khỏi cơn ác mộng, giúp con xây dựng bản thân và cũng sẽ nói cho con nghe con sẽ gặp phải điều gì trong tương lai.
Lúc đó anh đọc câu chuyện này và rất cảm kích Dụ Giang, anh cho là mình gặp được một người cha nuôi tốt.
"Tôi vẫn luôn muốn hỏi ông một vấn đề." Lâm Tuyết Trì nhớ lại: "Tại sao lần đầu tiên ông kể cho tôi nghe câu chuyện này và gạt tôi rằng tay đua ngựa đã bị giết?"
Dụ Giang đừng ở bậc thang giá sách, gã đang tìm sách của Claude Lévi Strauss: "Xem con có thể ngoan ngoãn đọc hết câu chuyện hay không, sợ con viết cho có rồi nộp cho ta."
Lâm Tuyết Trì ngẩng đầu nhìn nơi gã đang đứng nhưng không nói gì.
Anh mang quyển truyện ngắn về phòng và đọc xong rồi mới đi ngủ.
Nhưng một giấc này không được bao lâu.
Lúc đó là hai giờ hai mươi bảy phút sáng.
Lâm Tuyết Trì tỉnh dậy, nhiệt độ trong phòng rất thấp, dường như hệ thống sưởi tự động tắt.
Anh cảm thấy chăn mền không đủ nên xuống giường qua tủ lấy một cái chăn mỏng.
Qua khe cửa có thể thấy đèn trong hành lang vẫn sáng – Dụ Giang còn chưa về phòng, gã thường làm việc đến khuya.
Thái dương của Lâm Tuyết Trì giật giật, anh khoác áo mở cửa đi ra ngoài.
Trong hành lang rất lạnh, anh xoa tay đi xuống lầu, cửa phòng làm việc của Dụ Giang đóng chặt, hình như anh có thể nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ bên trong.
Bên ngoài tuyết đang rơi, các ô cửa sổ phủ đầy những bông tuyết trắng mịn.
Lâm Tuyết Trì đợi lúc, sau đó đi đến phòng phân phối điện để kiểm tra nguồn điện sưởi ấm trong phòng mình.
Nguồn điện không có vấn đề, anh vừa định đi ra thì có tiếng cửa mở vang lên.
Anh cau mày, rút tay trên nắm cửa lại.
Có người mở cửa phòng làm việc rồi đóng lại, tắt hết đèn hành lang và đi lên lầu.
Chờ đến khi bước chân đi xa Lâm Tuyết Trì mới ra