5.
Đồng minh.
Lâm Tuyết Trì sợ tới mức giật ngược về sau: "Dụ Giang..."
Người cha nuôi dịu dàng tốt bụng của anh nở một nụ cười: "Ta còn tưởng tối em không ngủ là do sợ mơ thấy ác mộng, nhưng có vẻ không phải.
Trò chơi thám hiểm có thú vị không? Có tìm được bảo tàng gì không?"
Lâm Tuyết Trì kìm nén thở dốc: "Ông đã để tiểu não của Tuyết Mi ở đâu?"
Dụ Giang đến gần, liếc nhìn bả vai cóng đến run rẩy của anh: "Em cảm thấy ta sẽ để ở đó?"
Lâm Tuyết Trì muốn trốn tránh nhưng gã đàn ông dồn anh đến bên tường, mắt cá chân trần của anh cảm nhận được bức tường ẩm ướt lạnh lẽo, gạch đá trơn nhẵn liếm láp làn da nhạy cảm của anh, anh gần như không kiềm chế được phải cuộn thân thể mình lại.
Dụ Giang như thể biến thành người khác, gã lạnh lùng tàn nhẫn siết chặt khớp vai của Lâm Tuyết Trì với sức rất mạnh, gần như là muốn nghiền sống xương cốt đó.
Lâm Tuyết Trì thở dốc bị ép phải nhìn mặt gã, đôi môi anh run rẩy: "Con bé đã chết rồi, ông không thể để con bé ra đi nguyên vẹn sao?"
Mặt Dụ Giang không đổi sắc: "Em nên về ngủ đi Tuyết Trì, ngày mai còn phải đi làm."
"Ông trả tiểu não của con bé cho tôi,"Lâm Tuyết Trì cố gắng làm dịu thái độ của mình: "Ông không thể làm thế, ông đưa nó cho tôi..."
Dụ Giang thô bạo lôi anh ra ngoài: "Được, em không muốn ngủ đúng không? Ta ở cùng em, đêm nay em muốn làm gì ta cũng sẽ làm với em đến cùng." Gã lôi người ra khỏi đó, đá mạnh vào cánh cửa kệ sách, ném Lâm Tuyết Trì lên ghế salon trong phòng làm việc.
Lâm Tuyết Trì sợ hãi, anh chui về một góc salon để trốn, Dụ Giang kéo anh lại đè xuống dưới người: "Sao lại chạy? Không phải em thích chơi à? Ta chơi với em, muốn chơi gì?"
Hai tay của Lâm Tuyết Trì bị kéo lên cao, cha nuôi như thể muốn bẻ gãy xương cổ tay của anh.
Dụ Giang nhìn từ trên cao xuống, siết chặt cằm anh: "Trước nay ta không đánh em là vì ta không muốn để em cảm thấy ta và cha ruột em đều khốn nạn như nhau, Tuyết Trì.
Ta cố gắng dịu dàng với em hết mực, hi vọng em có thể tin tưởng ta, ta cũng không cần em phải ngoan ngoãn hay ưu tú thế nào, em thích làm gì thì cứ làm đó, ta rất ít khi đòi hỏi thứ gì từ em nhỉ, hửm? Nhưng đến đêm em cũng không thể ngủ yên trên giường của mình có đúng không?"
"Không phải," Lâm Tuyết Trì lắc đầu: "Tôi không..."
"Vậy tại sao không chịu đi ngủ?"
Lâm Tuyết Trì nhẹ giọng: "Ông nghe tôi giải thích, Dụ Giang..."
"Ta đã cho em cơ hội rồi." Dụ Giang vỗ vỗ lên má anh: "Nhưng phản ứng đầu tiên của em là chất vấn ta và mãi cũng không biết ăn nói lễ phép với người lớn, có cần ta phải lập quy định lại lần nữa cho em em mới nhớ kỹ không?"
Lâm Tuyết Trì vội nói: "Không phải! Là tôi gặp ác mộng! Tôi không ngủ được! Tôi rất nhớ con bé..."
"Gặp ác mộng tại sao không nói với ta? Lúc trước ta dạy em thế nào?"
Đôi mắt Lâm Tuyết Trì ậng nước, không biết có nên trả lời gã hay không.
"Không nhớ à? Có muốn ta nhắc cho nhớ không?" Bàn tay của gã đàn ông lần xuống theo gương mặt anh, tìm đến cần cổ yếu ớt.
Giọng của Lâm Tuyết Trì gần như vỡ vụn: "Gặp ác mộng...!gặp ác mộng...!phải nói ngay với ông..."
Dường như Dụ Giang không đủ kiên nhẫn để chờ đợi thêm nữa, một con dao rọc giấy xuất hiện trong tay gã, Lâm Tuyết Trì trợn mắt nhìn gã chằm chằm, Dụ Giang nở nụ cười, lưỡi dao sáng lóa dưới ánh trăng cắt đứt nút áo ngủ của Lâm Tuyết Trì, cảm xúc lạnh buốt sắc bén chạm vào làn da anh, Lâm Tuyết Trì cứng đờ cả người không dám nhúc nhích.
Có vẻ Dụ Giang rất hài lòng: "Tuyết Trì, em không ngoan.
Không phải em muốn thấy ta giết người sao? Ta giết cho em xem?"
Lâm Tuyết Trì co người liều mạng lắc đầu.
Nhưng Dụ Giang vẫn không dừng lại, gã xoay con dao rà tới ra lui trên làn da non nớt của chàng thanh niên như thể đang mài dao: "Nếu em đã nhớ Tuyết Mi và không muốn sống cùng ta đến thế, vậy được, ta đưa em đi đoàn tụ với con bé.
Hài lòng không, thế nào?"
Khoảnh khắc tiếp theo lưỡi dao kề trên cổ anh, Lâm Tuyết Trì đổ nước mắt, anh gần như không thể nhìn rõ cảnh tượng trước mặt, như thể đột ngột có một màu đỏ điên cuồng bộc phát, nở tung.
Dụ Giang yên lặng nhìn anh như thần chết, mũi dao cắm vào da thịt, cảm giác áp bức như thế làm cổ họng anh run rẩy điên cuồng: "Đừng mà...!Daddy..."
Màu đỏ bừa bãi trước mắt dừng lại ngay lập tức.
Lưỡi dao được rút ra ngay, có người kéo anh vào một cái ôm đầy nhiệt độ cơ thể con người.
Lâm Tuyết Trì ôm cổ gã đàn ông trút giận: "Ông làm tôi sợ! Ông làm tôi sợ!"
Dụ Giang ôm lưng anh nhẹ nhàng vỗ về: "Không dọa em thì tôi có thể làm gì?"
"Ông giỏi thì giết tôi đi! Ông giết tôi đi!" Bác sĩ trẻ tuổi thút thít khổ sở: "Một nhát cắt cổ tôi! Ông cắt đi! Sao lại muốn để tôi sống..."
Dụ Giang thở dài hôn lên đỉnh tóc của anh: "Sao tôi có thể làm được..."
Lâm Tuyết Trì gào lên: "Ông chỉ muốn thỏa mãn dục vọng khống chế của ông! Ông chỉ muốn tôi nghe lời như một đứa trẻ! Nhưng tôi không phải trẻ con!"
Dụ Giang mặc cho anh đấm đá: "Được được được, em không phải trẻ con."
"Tại sao ông không trả con bé cho tôi..." Lâm Tuyết Trì lớn tiếng khóc: "Con bé đã làm sai điều gì...!Con bé vô tội!"
Dụ Giang không nói lời nào để anh khóc.
Lâm Tuyết Trì gục xuống, anh khóc đến mịt mờ thiên địa, khóc đến mức tắt tiếng, khóc đến mức anh cảm thấy đầu mình thiếu dưỡng khí, sau đó có người bế anh lên rời khỏi phòng làm việc tối om, về phòng, cẩn thận đặt anh lên giường.
Đôi mắt của Lâm Tuyết Trì sưng đỏ, quay đi không muốn để ý đến bất cứ ai.
Dụ Giang hôn lên gương mặt anh, dém chăn cho anh, "Từ sau khi Tuyết Mi rời đi em còn chưa khóc lần nào, Tuyết Trì, đây là em đang tự hành hạ mình, như thế không tốt, hôm nay tôi không dọa em, em sẽ không bao giờ trút hết cảm xúc của mình ra ngoài, em định giữ chúng lại, đúng không?"
Lâm Tuyết Trì ngoan cố giữ yên lặng.
Dụ Giang nói: "Đừng tự làm khó mình, nếu như em hận tôi thì có thể trút giận lên tôi chứ đừng tự hành hạ mình, như thế không giải quyết được gì cả.
Điều tôi không muốn nhất là thấy em tự hành hạ mình."
Lâm Tuyết Trì nhắm mắt lại: "Tôi tự hành hạ mình, ông sẽ buồn không?"
Dụ Giang gật đầu: "Ừ, tôi sẽ buồn."
Lâm Tuyết Trì nghẹn ngào.
Dụ Giang đợi anh một lúc, chỉnh hệ thống sưởi dưới sàn giúp anh: "Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ ngon đi, nhé?"
Lâm Tuyết Trì cứng nhắc gật đầu.
Giọng của Dụ Giang rất êm ái: "Có muốn tôi ở cùng em không?"
Lâm Tuyết Trì lắc đầu.
Dụ Giang nắm tay anh: "Tôi biết em làm việc rất vất cả nhưng phải yêu quý thân thể mình.
Gặp ác mộng em có thể nói với tôi, đừng tự mình buồn cũng đừng làm chuyện nguy hiểm nữa, em muốn biết gì cũng có thể trực tiếp hỏi tôi."
Lâm Tuyết Trì quay đầu lại nhìn gã với ánh mắt thê lương.
Dụ Giang để lại cho anh một ngọn đèn tường, ánh sáng ấm khiến bóng dáng gã bợt sắc sảo đi, gã chờ nhiệt độ phòng từ từ tăng lên mới chuẩn bị rời khỏi: "Thứ bảy chúng ta có một buổi họp mặt gia đình, tôi nghĩ em nên giao lưu nhiều hơn một chút, chúng ta cần phải trở lại cuộc sống bình thường càng sớm càng tốt, được không?"
Mũi Lâm Tuyết Trì đỏ ửng, giọng mềm mại hơn: "Thứ bảy tôi làm muộn."
"Xin nghỉ phép," Dụ Giang xoa đầu anh: "Tôi sẽ gửi thời gian địa chỉ cho em, đừng tới trễ."
Lâm Tuyết Trì đành phải tìm một bác sĩ chính khác thay ca, cứ thế anh phải bắt đầu trực ca đêm từ thứ tư đến thứ sáu.
Thứ tư vừa đi làm đã gặp một ca xoắn đại tràng sigma, anh đứng suốt 9 tiếng mới làm phẳng được những nơi bị dính.
Khi đóng ổ bụng lại thì bàng quang của anh đã bị