Chương 38: Tiếng hát trong bóng tối
Editor: An Nhiên
Cậu toát mồ hôi lạnh, bình tĩnh lại cẩn thận soi đèn pin mới phát hiện đó chỉ là một cái xác khô. Lập tức cậu cũng phát hiện, ở rễ cây chung quanh cậu khắp nơi đều có thi thể như vậy, có người, cũng có động vật. Phần lớn đều chỉ còn da bọc xương, khô quắt như mực sấy.
Đây là nơi chứa con mồi, đúng là muốn lấy mạng người ta mà. Cậu thử giật giật, dây lập tức càng siết chặt hơn.
Cậu không giãy giụa nữa, nhìn xung quanh xem có biện pháp nào không. Cậu nhanh chóng phát hiện, bên trái cậu có một xác người, mặc thứ gì đó giống áo giáp cổ đại, ngoẹo đầu, trên hông thi thể có một thanh đoản đao.
Người này không biết là ở triều đại nào, thật là có duyên nghìn năm gặp gỡ, cậu đưa tay qua, vươn dần đến lấy đao ra, sau dó dùng lực răng rút đao khỏi vỏ, lại phát hiện đã rỉ đến mắc luôn lại rồi.
Qủa nhiên, làm gì có binh khí ngàn năm không rỉ chứ. Cậu quăng đao đi, lại thấy trên cổ tay người này có một cây trâm cài đầu, cũng đã rỉ sét. Lê Thốc nắm cổ tay thi thể, cố sức dứt ra, kéo cả cái trâm ra cùng.
Thây khô này cầm một cây trâm cài đầu, chắc là năm đó dùng làm vũ khí cuối cùng, nhưng trâm cài đầu không có khả năng dùng làm vũ khí. cậu rút trâm ra khỏi tay thây khô, hít vài hơi, móc điện thoại ra khỏi túi quần mình, lại dùng miệng hỗ trợ lấy pin điện thoại ra.
Cậu đã từng thấy một cách làm trong chương trình cuộc sống nơi hoang dã. Một tay cậu móc từ ba lô ra đồ lót và bản đồ Ngô Tà cho cậu, nhét vào trong một đám rễ cây, sau đó cầm pin điện thoại di động, dùng răng cắn trâm cài, cố sức đâm vào.
Chất hóa học trong pin gặp không khí, lập tức bắt đầu bốc cháy, tỏa nhiệt lượng lớn, cậu bỏ đồ lót và bản đồ vào. Trong nháy mắt bản đồ bị đốt, khói bốc lên làm cậu cũng phải hít không ít. Sau đó đồ lót của cậu cũng bốc cháy, trong nháy mắt ngọn lửa bùng lên rất lớn.
Lê Thốc tiếp tục tìm trong ba lô thứ gì có thể đốt, những thứ vụn vặt cậu đều đốt hết, nhưng cũng không cần quá khó khăn, lửa đã nhanh chóng đốt đến rễ cây, lan nhanh đến chỗ cậu.
Dây leo cuốn trên tay cậu rốt cục cũng thả lỏng ra, cậu ngã sấp xuống đáy đường mộ. Bên dưới đại khái chỉ có một phần tư là không bị dây leo bao trùm, cậu chạy tới khu vực đó, liền thấy dây leo đang vung loạn lên, ngọn lửa nhanh chóng bị ép thành tàn lửa, chỉ có đồ lót bị đốt thành sợi hóa học vẫn còn đang bốc khói, tỏa ra thứ mùi gay mũi.
Mẹ nó, sau này không thèm mua đồ lót của hãng này nữa, vạn nhất bị bỏng chắc chết, Lê Thốc nghĩ thầm. Thừa cơ hỗn loạn, cậu cẩn thận đứng lên, cởi giày ra đi về phía trước đường mộ.
Đi chưa được mười bước,cậu phát hiện trước mặt đã gãy sụp, con đường đã tắc nghẽn, nhưng dưới đáy mộ đạo có một lỗ hổng cỡ một thân người . Nhìn vào trong chỉ thấy