Chương 39: Hệ thống pheromone
Editor: An Nhiên
Lê Thốc hít sâu vài hơi, bình tĩnh lại, nhảy xuống rút điếu thuốc ra châm, hít vài hơi, nói: "Làm sao hai người tìm được tôi?"
"Tôi tìm thấy cậu ta, trên người cậu ta có một máy định vị, tôi tìm được cậu ta thì biết chắc chắn cậu chỉ ở xung quanh." Hắc Nhãn Kính nói.
Bọn họ bắt đầu di chuyển trong phế tích, nhanh chóng đến một mộ thất có ít dây leo, mặc dù có bột đá nhưng bọn họ cũng không hoàn toàn yên tâm.
Trong mộ thất khắp nơi đều là bích họa, ở giữa vẫn là một cái bể như trên, bể này không có cát lắng, sâu không thấy đáy.
Hắc Nhãn Kính dùng đèn pin soi các bích họa: "Những thứ này các cậu đều đã thấy rồi?"
"Thấy rồi, xem không hiểu."
"Bọn tôi nghi ngờ đây là một loại hệ thống pheromone giữa người và rắn." Hắc Nhãn Kính lấy đèn pin chiếu, "Biết cái gì là pheromone* không?"
"Pheromone là một loại hormone, côn trùng và một số loại động vật có vú dùng để truyền tin tức giữa các cá thể cùng loài, có thể phát tán từ tuyến mồ hôi đến tầng da bên ngoài, tác động trực tiếp vào não ảnh hưởng trực tiếp tới lớp tiềm thức cảm xúc. Nhưng mà loài bò sát cũng có pheromone ư?" Tô Vạn sờ sờ cằm.
Hắc Nhãn Kính dừng một chút, hình như chính hắn cũng không nghĩ ra, nói: "Quên đi, dù sao các cậu biết tới nó là được rồi." Hắn chỉ rắn trên bích họa, "Loại rắn độc này có thể dùng cái đó để truyền tin tức, lần trước tôi đã từng bắt được một con trong cổ thành ở bồn địa Sài Đạt Mộc, là một chủng của loài rắn này, trên đầu có mào. Nhưng các cậu quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện hai loại rắn này giống hệt nhau. Bọn tôi gọi chúng là "loài cá biệt", chúng thường sống trong một số cổ mộ, làm tài sản chôn theo, đã tuyệt chủng trong thiên nhiên bởi kết cấu môi trường xảy ra biến đổi rất lớn."
Lê Thốc không để ý đến lời Hắc Nhãn Kính nói, vẫn nhìn Tô Vạn, lòng nghĩ, trên người Tô Vạn có một máy phát tín hiệu, vì sao?
Tô Vạn dường như rất xấu hổ, giả vờ hiếu học, nhìn Hắc Nhãn Kính hỏi: "Cái gì gọi là loài cá biệt?"
"Là giống được nuôi trong môi trường cá biệt, tiến hóa độc lập. Tôi lấy một ví dụ, nếu như ở một trăm năm mươi triệu năm trước, có một kẻ xây dựng một cổ mộ, thả vào đó hai trăm con khủng long, tuổi thọ của khủng long rất dài, chúng sẽ tiến hóa ở trong môi trường cổ mộ bị phong bế. Môi trường bên ngoài không có ảnh hưởng gì đến chúng, vì vậy khi cổ mộ mở ra, nhìn thấy chúng cậu sẽ cho là một loài không có khả năng tồn tại trên địa cầu." Hắc Nhãn Kính nói, "Trình độ văn hóa của tôi không cao, các cậu nghe có thể hiểu là được."
"Sau khi bị loài rắn này cắn, có một số người có thể đọc được những chuyện mà con rắn này đã từng trải qua. Tôi có một người bạn, chỉ cần gặp loại rắn này, hắn sẽ bắt đầu có những giấc mơ kỳ quái, vô cùng chân thực, nhưng vẫn cảm giác được mình đang nằm mơ." Hắc Nhãn Kính nói, "Năng lực này, khả năng là bạn học Lê của chúng ta cũng có."
"Gì chứ?" Lê Thốc cãi, "Anh đừng bịa chuyện."
"Có người ngửi thấy được." Hắc Nhãn Kính nói, "Khi mũi một