Chương 47: Khoét trùng
Editor: An Nhiên
Hắc Nhãn Kính chỉ một con đường trên bản vẽ mặt phẳng của Lương Loan, "Tôi chưa từng đi vào sâu như thế này, nhưng dựa theo kinh nghiệm của tôi, con đường này chắc tương đối an toàn.
"Anh phán đoán cũng phải có căn cứ gì chứ." Lương Loan nói.
"Căn cứ vào mấy dấu vết, cô không thể nào thấy được trong bóng đêm." Hắc Nhãn Kính nói, "Hình dáng của thế giới trong mắt tôi khác biệt rất lớn so với mọi người. Hơn nữa, trên con đường này, có bốn căn phòng như vậy, chứng minh là lúc đó con đường này có khá nhiều người dùng đến, cũng là nơi duy nhất có thể nghỉ ngơi, nếu bọn họ muốn áp dụng những biện pháp cô lập để tách riêng chúng ra, cũng sẽ dùng trên con đường này."
Lương Loan gật đầu thừa nhận, Hắc Nhãn Kính chỉ vào khu vực trung tâm: "Tường ngoài của lăng mộ nhất định đã được mở ra, cứ đi thẳng xuống dưới sẽ có dây thừng và cầu thang, không nên di con đường khác, cũng đừng đụng vào bất kỳ vật gì."
Lương Loan gật đầu, Hắc Nhãn Kính tiếp tục nói: "Theo vết máu mà đi, cậu ta nhất định đã bị ngoại thương nghiêm trọng." Nói xong, Hắc Nhãn Kính lấy từ trong túi mình ra một bình xịt: "Đây là bình phun bột đá, loại thực vật đó rất ghét loại đá này."
"Anh có hiểu biết nhiều về loài thực vật đó không?"
"Thật ra, thứ đó không hẳn là thực vật, là một loài lai tạp." Hắc Nhãn Kính nói, "Nhưng mà không có cơ hội bổ thân cây ra nhìn bộ phận bên trong nên tôi cũng không rõ rốt cuộc nó là cái gì. Bản thân thứ đó không thể tiêu hóa được con mồi, chỉ có thể cộng sinh cùng một loại bọ cánh cứng, bọ cánh cứng này nếu cộng sinh lâu sẽ gây chết người." Hắn lôi ra một ống nghiệm từ trong túi, "Đây là một loại huyết thanh, khi mở ra đuổi được bọ cánh cứng, tuy nhiên hiệu quả rất nhỏ, khi huyết thanh tiếp xúc với không khí, sẽ nhanh chóng bị ô xi hóa, phải sử dụng cẩn thận.
Lương Loan nhìn ống nghiệm, dung dịch bên trong rất ít. Cô nhìn Hắc Nhãn Kính: "Trong cơ thể anh có phải cũng là loại trùng này không? Tại sao anh không dùng huyết thanh này?"
Hắc Nhãn Kính nói: "Đây chỉ là huyết thanh, không đủ cho ba người, tôi chỉ có thể đảm bảo bọ cánh cứng không bò lên người tôi, không thể bảo vệ những người khác, thậm chí không thể bảo vệ được toàn bộ cơ thể mình."
"Nhưng mà anh sắp chết." Lương Loan nói, "Huyết thanh được pha chế chắc cũng có tác dụng dùng với cả trong cơ thể, anh nên dùng nó để cứu mạng mình, thứ quan trọng như vậy, vì sao anh chỉ mang theo có một ít chứ?
"À, nguyên liệu tương đối khan hiếm, chủ thể cho máu để chế ra quá ít." Hắc Nhãn Kính nói, "Tôi đã đồng ý với người khác sẽ làm được chuyện này, vì vậy, thứ này để cô dùng sẽ có giá trị lớn hơn."
Lương Loan thở dài, vừa sửa sang lại ba lô vừa nói: "Anh không sợ tôi cầm những thứ này xong sẽ chạy trốn hay sao?"
"Đó cũng là chuyện thường tình." Hắc Nhãn Kính dựa vào vách tường, nhìn tay mình, "Cô chạy trốn cũng là chuyện đúng mà."
Lương Loan tìm được trong ba lô của Tô Vạn một cái ống tiêm rỗng, bơm nước trong bình, rửa qua một lần, mở ống nghiệm kia ra, bơm nước vào.
"Đã là trạng thái pha loãng, thêm nước chỉ đánh lừa tâm lý, không làm tăng hiệu quả đâu." Hắc Nhãn