Chương 48: Cuộc điện thoại thần bí
Editor: An Nhiên
Trong bóng đêm Lương Loan bắt đầu đi theo đường vạch ra trên bản vẽ, cô không cảm thấy quá sợ hãi đối với nơi này, không biết vì sao, có lẽ là hình ảnh Hắc Nhãn Kính hát bỗng nhiên xuất hiện, làm cho nơi này biến thành một nơi vô cùng hư cấu.
Chuyện cho tới bây giờ, rất nhiều sự việc vẫn khó mà hiểu được, cô cũng không muốn cố hiểu, theo người hiểu rõ sự tình mà tìm cách đi thôi. Nếu mình có thể sống được thì cuối cùng vẫn có thể tìm được lời giải thích hợp lý.
Ba lô rất nặng, thứ đàn ông đem theo luôn chẳng có chút tinh tế nào, mà cô cảm thấy nhanh chóng mệt mỏi rã rời.
Đường ống ở nơi này vô cùng sạch sẽ, không có nhựa đường màu đen, chỉ có xi măng, trên mặt xi măng không có gì cả, không có ký hiệu, không có địa đạo, cũng không có dây leo.
Lúc trước ở nơi này, nhất định cực kỳ âm trầm khủng bố, giờ xem ra, nơi này trái lại có vẻ đem lại cảm giác an toàn.
Lúc này, cơn sốt vẫn chưa giảm bớt, Lương Loan càng lúc càng choáng váng đầu óc, phải tìm một góc ngồi xuống, hít sâu để bình tĩnh lại.
Trước đây lúc tăng ca, cô có cách để làm cho mình không cảm thấy mệt mỏi và phát sốt trong thời gian làm việc, bây giờ cô không làm được, dù sao cũng không còn là một cô bé nữa.
Trong yên lặng, cô chợt nghe thấy tiếng động kỳ quái. Cô ngẩng đầu, nghe được ở hướng mình muốn đi truyền tới một âm thanh quen thuộc – tiếng điện thoại đổ chuông.
Ảo giác, cô cúi đầu, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiếng điện thoại tiếp tục vang lên, xé tan không gian yên lặng trong đường ống, tiếng điện thoại không ngừng to dần lên, dường như truyền tới từ bốn phương tám hướng.
Đầu Lương Loan rất đau giữa giai đoạn nghe thấy âm thanh này và không nghe thấy âm thanh này, chuông điện thoại vẫn vang lên có nhịp điệu, nhưng dường như chỉ ở một góc nhỏ trong đầu cô, chỉ cần cô bịt lại là có thể không nghe thấy nữa.
Bỗng nhiên trong nháy mắt cô giật mình, giống như đang hoảng loạn khi lái xe bỗng nhiên bật dậy. Cô bừng tỉnh, tiếng chuông trở nên rõ ràng vô cùng. Cô hít một hơi, cố gắng đứng lên, đi về hướng