Chương 4: Hồ sơ bị niêm phong
Editor: An Nhiên
Lương Loan không lấy gì làm lo lắng, cô lục tung tài liệu trong kho lưu trữ. Vì cô biết giám sát của nơi này đã bị bạn trai cũ của cô lừa đi cho nên cô có thể dũng cảm liều mình, đi thẳng tới cánh cửa ở nơi sâu nhất của hành lang. Đó cũng không phải là cuối hành lang mà là bị một cái khóa sắt to tướng khóa lại.
Lương Loan dùng cái chìa khóa mở cửa sắt ra đi vào, liền thấy hai bên hành lang đều có hai cửa phòng, cô nhìn chìa khóa trong tay, chìa khóa của bốn phòng này đều ở đây cả, nhất định là thứ cô muốn xem toàn bộ đều ở sau những cánh cửa này, cô phải tự mình tìm. Cô chỉ có mấy giờ đồng hồ, phải tìm được thứ hữu dụng trong mấy giờ đồng hồ này. Cô mở laptop, tìm tên người đầu tiên.
Đó là cái tên cô nhìn thấy trên bản vẽ lúc trước, tên một đứa trẻ, được viết ở một góc mặt sau tờ thiết kế.
Đứa trẻ này họ Hoắc, tên là Hoắc Trung Xu.
Cô bắt đầu tìm kiếm trên giá sách, trên đó đều là tên người họ Hoắc, đề mục của nó có thể thấy một cái nhãn rất nhỏ, viết ban thiếu niên Hoa Bắc, Bắc Kinh năm 1978.
Ý nghĩ khi điều tra của Lương Loan rất đơn giản, những đứa trẻ vẽ thiết kế chỉ có hơn mười tuổi, vào thời đại đó ở Trung quốc, hơn mười tuổi mà có thể sự dụng kỹ năng chuyên nghiệp như thế, chỉ có thể là "ban thiếu niên" được lập ra thời đó.
Những đứa trẻ này bắt đầu vào năm 1978, năm 1979 và 1980 phân ra làm hai kỳ, cũng đã đề cập trên bản vẽ, tuy nhiên lúc đó số lượng thanh thiếu niên hữu hạn, chỉ cần lợi dụng quyền hạn để lấy hồ sơ ra mới có thể dễ dàng tra được.
Có thể tưởng tượng, lúc đó những đứa trẻ này đều là tài nguyên cho quân sự, tuy rằng cuối cùng ban thiếu niên đó cũng không hẳn là phát triển theo con đường này, nhưng mà trong những đứa trẻ có thiên phú bẩm sinh gia nhập đầu tiên, họ vào quân đội cũng không phải ít.
Phát triển khoa học kỹ thuật và quân sự cho đến bây giờ vẫn là không thể tách rời.
Ý nghĩ của Lương Loan rất chính xác, cô thấy được trong số hồ sơ năm 1980, có hồ sơ của Hoắc Trung Xu.
13 tuổi vào đại học.
Ngay sau đó Lương Loan thấy được trong hồ sơ của Hoắc Trung Xu một chú thích cuối cùng là đã mất tích."
Năm 13 tuổi cậu ta không hề đến đại học báo danh, mà đã biến mất.
Lương Loan nhìn cấp học của Hoắc Trung Xu, sau đó tìm theo chi tiết này. Quả nhiên như cô dự đoán, năm mà Hoắc Trung Xu lên đại học, ở các nơi trên toàn quốc có rất nhiều đứa trẻ thi đỗ vào ban thiếu niên cũng không đến trường học báo danh. Những người này trong hồ sơ toàn bộ đều là "đã mất tích không trở lại."
Lương Loan biết bọn họ đi đâu, trong một năm đó, bắt đầu đi học vẽ những bản thiết kế kia.
Tuy nhiên, thiết kế kiến trúc là một ngành kỹ thuật xây dựng chuyên nghiệp, chuyên môn của ban thiếu niên cũng không phải là kỹ thuật công trình. Thiên phú của những đứa trẻ này hầu hết đều ở phạm trù toán học và khoa học tự nhiên.
Chỉ có lĩnh vực toán học và âm nhạc mới có thiên tài thực sự.
Cô nhìn bộ môn những đứa trẻ này dự thi, không khỏi cắn cắn môi dưới, cơ bản đều là ngành công trình chuyên nghiệp. Ngành kiến trúc.
Nếu không có mối quan hệ với người bạn trai đầu tiên, chỉ ở ngoài thì dù có kéo dài thời gian cũng tuyệt đối không điều tra được đến những tài liệu này.
Tại sao lại cần những đứa trẻ này?
Lương Loan tìm một bậc thang dọc theo giá sách, ngồi xuống, cố gắng sắp xếp hướng đi cho suy đoán của mình.
Cô không cần đi sâu phân tích, cái này để sau khi ra ngoài có nhiều thời gian, cô biết đáp án của tất cả câu hỏi đều ở đây, trên những giá sách xung quanh cô, nhưng cô phải tìm được phương hướng.
Cô nhìn lại chuyên ngành của bọn họ, chuyên ngành đó rất mơ hồ, cô quyết định bắt tay từ phương diện này. Bắt đầu lật hồ sơ, hy vọng có thể tìm được bảng thành tích của bọn họ, những thiên tài này khi học cấp ba sẽ có giáo viên chuẩn bị chương trình học đặc biệt dành cho họ. Nếu nhìn vào bảng thành tích là có thể biết, những đứa trẻ này tại sao lại được chọn, có gì khác biệt so với những đứa trẻ khác trong ban thiếu niên.
Đáng tiếc không có, cô không tìm được tư liệu nào có liên quan đến chương trình học hàng ngày của những đứa trẻ này.
Đầu mối duy nhất là cô tìm được trong hồ sơ của một người, phát hiện một biên bản xử phạt.
Biên bản xử phạt này viết nguyên nhân là làm hỏng sách giáo khoa, quyển sách giáo khoa đó tên là: Luyện Thanh Đồng.
Bậc cao trung, học " luyện thanh đồng".
Trung Quốc lúc bấy giờ nghèo như vậy sao, ngay cả sắt cũng không có mà dùng, việc gì mà phải dùng cái loại hợp kim thanh đồng mà xây nhà tầng còn không nổi này chứ?
Hay có lẽ đây chỉ là môn học tự chọn, dùng để hoàn thiện tri thức hoặc là chương trình học để những thiên tài này tiêu bớt trí tuệ dư thừa?
Nếu có nguyện vọng với chuyên ngành luyện kim thì thật ra mới có loại chương trình học như thế này, đương nhiên, sau khi Lương Loan xem xét, phát hiện mình đã quá lạc quan, luyện thanh đồng chỉ là một phần kiến thức, quá khó và phức tạp để hình thành một bộ môn chuyên ngành.
Đứa trẻ này thiêu hủy cuốn sách, cũng cố gắng thiêu hủy cả bàn học của mình, bị phạt hạ hạnh kiểm, nguyên nhân ghi lại là để đáp trả lời từ chối của một bạn nữ khi cậu ta tỏ tình. Những chuyện như vậy thật ra thời nào cũng có.
Cô lặng lẽ ghi nhớ mấy chữ "luyện Thanh đồng", hy vọng đây không phải là tài liệu nội bộ thì