Chương 5: Đầu người trong thùng
Editor: An Nhiên
Đây là một gian nhà kho cũ kỹ, rộng mấy trăm mét vuông, nền bằng xi măng, toàn bộ cấu trúc đều dùng kết cấu bằng thép, có thể thấy dầm thép làm bằng thép hình và thép tấm, cột thép, vì xà thép được liên kết bằng đinh tán rất chắc chắn, trong góc vẫn còn một vài vật liệu thép thừa. Mặt tường phủ một lớp bụi trắng, chắc là do trước đây chất đống vật liệu xây dựng ở đó, vì thế cũng không thấy kệ gỗ và xe nâng hàng, trên mặt đất còn có rất nhiều bụi bặm và rác rưởi, bụi xi măng, vụn bê tông, túi da rách, tàn thuốc...đều là hàng hóa mà chủ hàng lúc trước lưu lại. Trên thực tế loại nhà kho phổ thông tường trắng cạnh xanh như thế này rất dễ tìm được ở ngoại thành. Buổi tối đèn huỳnh quang trong nhà kho chỉ còn một nửa bóng sáng, thứ ánh sáng trắng nhợt nhạt âm u này làm cho người ta cảm thấy hồi hộp.
Hôm nay một nhà kho lớn như vậy, chỉ có khu vực trung gian là có một đống đồ xếp đặt lộn xộn, gây ra cảm giác như được sắp xếp một cách nghệ thuật.
Bọn Lê Thốc đứng ở hai bên những thứ kia, đem những thùng chứa"quan tài" mở ra từng cái một, quá trình này vô cùng không thoải mái, nhưng bọn cậu vẫn kiên trì làm.
Sau khi mở hết, bọn cậu không tiếp tục mở lớp thùng bằng chất dẻo bên trong mà đem những cái quan tài chất dẻo này xếp thành một hàng, đặt từng cái chỉnh tề trên nền đất.
Vì quan tài rất nặng, lớp cát tông phía ngoài cũng rất dày, sau khi làm xong đâu đấy, ba người nằm lăn ra đất thở hổn hển. Lê Thốc vừa thở vừa nháy mắt ra dấu với Tô Vạn, ý là nên mở lớp plastic này ra, nhìn thứ bên trong quan tài.
Vốn là bọn cậu nên mở từng cái một mà nhìn, nhưng cả bọn chọn qua loa không tính toán, đây là một cách trốn tránh, đáng tiếc, nếu đã trốn tránh thì nhất định cuối cùng cũng đến lúc phải đối mặt.
Lê Thốc ra hiệu xong, không ai dám di chuyển. Tô Vạn còn xoay đầu nhìn ra phía cửa, cảm giác sắp nhào đi mà chạy. "Này, bọn mày có thể không có tiền đồ như thế sao?"
Tô Vạn cười khổ: "Tay chân không thì tao chẳng sợ, nhưng mà đầu người thì tao không chịu được. Hay là mày phụ trách thùng đầu người, những thứ khác chúng tao sẽ làm."
Thông cảm Tô Vạn và Dương Hảo chẳng biết gì cũng bị cuốn vào, mình hẳn là nên chịu trách nhiều hơn. Lê Thốc thở dài, lại nghĩ, nhưng mà cả bọn không phải anh em sao, anh em vào những lúc như thế này không phải nên quên mình vì nhau sao?
Đèn ở đây cũng coi như sáng, ít nhất đủ để khiến lòng Lê Thốc dễ chịu hơn một chút. Cậu quay đầu lại nhìn cửa nhà kho, khóa cửa lại, quay đầu nói với hai thằng kia: "Được rồi, tao làm! Nhưng bọn mày tới gần hơn chút để động viên tinh thần tao được không?"
Tô Vạn và Dương Hảo gật đầu, dù sao Lê Thốc cũng trở về từ sa mạc, cậu đi tới bên cạnh quan tài bằng plastic, sở thử rồi cầm lấy móc cài của quan tài kéo lên, dùng sức, nắp quan tài tự động mở ra cậu nhìn thoáng qua, đây là thùng đựng thân người. Không biết là bộ phận nào, thịt trên vết thương đều lòi ra, trắng bóng.
Cậu nhịn xuống cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng, ngừng thở, ngăn mình hít phải thứ mùi kỳ quái tản ra từ trong thùng, sau đó một thùng lại một thùng, cứ lần lượt mở hết ra.
Hơn hai mươi cỗ quan tài toàn bộ bị cậu mở ra, nhiều khối đá bên trong đã bị tan chảy, bốc hơi nước màu trăng trắng lên. Vì tốc độ của Lê Thốc quá nhanh, Tô Vạn cũng không kịp thấy rõ, chỉ thấy toàn là màu trắng, cũng không biết rốt cuộc bên trong đặt cái gì, nhưng nhất định đều là tay chân người.
Bất kể như thế nào, cảnh tượng như vậy, đối với bọn họ cũng quá kích thích. Sắc mặt của Tô Vạn và Dương Hảo đều tái nhợt tới không tưởng, nhìn chẳng khác mấy so với thịt bên trong thùng.
Mãi cho đến ba quan