Thực sự thì Tư Thiên Thành đã làm cho Dương Kỳ tổn hại đến mức cậu chưa từng nghĩ đến.
Cậu vốn tưởng cậu và anh ta xảy ra to tiếng thì cũng chỉ là dừng ở mức cãi vả qua lại chứ anh ta thì có động cơ nào để gi3t chết cậu được.
Ấy nhưng chuyện đời vốn chẳng thể nào nghĩ ra được, Dương Kỳ run run bưng một cốc nước lên uống, nước chảy vào trong miệng thì ít mà chảy ra ngoài thì hơn phân nửa, thấm ướt cả chiếc áo bệnh nhân của cậu..
Bàn tay Dương Kỳ run run không cầm nổi ly nước thủy tinh rồi ngay giây sau đó, cậu đánh rơi ly nước xuống đất, vỡ tan tành.
Dương Minh vừa tan làm từ công ty ra, chưa kịp nghỉ ngơi gì thêm anh đã bạt mạng chạy đến bệnh viện.
Cô y tá kia thông báo cho anh là Dương Kỳ đã tỉnh từ sớm, vừa thay thuốc xong hiện tại đang nghỉ ngơi.
Nhưng vẫn không ngờ đến, khi anh vừa đến trước cửa phòng bệnh đã nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ toang, Dương Kỳ đang ngồi trên giường, đôi mắt bất lực nhìn chiếc ly vỡ dưới đất.
- Kỳ Kỳ, ngồi yên đó, để anh dọn mảnh vỡ.
Dương Minh cởi vội áo vest ngoài vắt lên ghế, anh đi ra ngoài hỏi xin cô lao công đang quét dọn gần đấy mượn một cây chổi rồi tỉ mỉ rồi gom gọn đống mảnh vỡ thủy tinh vung vãi dưới sàn.
Dương Kỳ không nói được gì, chỉ có thể ngồi yên quan sát anh, cậu nhìn Dương Minh hai hôm hay không nghỉ ngơi, mệt mỏi lan tràn giữa mi tâm mà cậu có thể nhìn thấy được.
Đã vậy anh còn phải chạy đôn chạy đáo vào đây chăm cậu, nhiều lúc Dương Kỳ nghĩ rằng ông trời tước đi hết tất cả người thân của cậu rồi gửi xuống một Dương Minh mà anh phải thay tất cả để chăm sóc cậu có phải hay không?.
Dọn dẹp xong, Dương Minh lấy ghế ngồi bên cạnh giường của Dương Kỳ, ánh mắt cực kì lo lắng nhìn cậu.
Anh nhìn bàn tay cậu, mười ngón tay đã được thay băng mới thì không khỏi xót xa.
- Kỳ Kỳ anh xin lỗi....!là anh đến trễ, hại em phải ra nông nổi như thế này.
Dương Kỳ với lấy cây bút và quyển số tay của cô y tá lúc nãy đặt bên đầu giường rồi run rẩy viết từng chữ đưa cho Dương Minh.
Cậu viết rằng cậu không nói được, chỉ có thể giao tiếp bằng như thế này.
Cậu còn nói Dương Minh không có lỗi, tất cả là do Tư Thiên Thành.
Dương Minh nhìn những nét chữ run rẩy trên giấy, đôi mắt suýt thì nhoè đi.
Tại sao ông trời lại đối xử với cậu em trai tội nghiệp của anh như vậy? Tại sao những người xung quanh cậu chẳng có