Editor: Nhã Y Đình
"Có thể! Nhưng mà....." Cố Nhiên cúi thấp đầu, chạm vào môi Vương Giai Tuệ, mị hoặc nói: "Có phải em nên khen thưởng anh?"
"Khen thưởng.....gì cơ chứ?" Vương Giai Tuệ không yên, bất an chớp mắt.
Giọng nói của Cố Nhiên lúc tỉnh dậy có một sự gợi cảm đặc biệt.
Giọng anh không trong trẻo mà mang một chút khàn khàn. Nếu không nhìn mặt mà chỉ nghe giọng nói thì sẽ khiến người khác muốn nhào vào anh. Huống chi khuôn mặt của anh vẫn ở trước mặt cô, chỉ cần cô chu môi lên là sẽ chạm vào môi anh rồi.
"Tiểu Lạt Tiêu, cả đêm anh làm quân tử, không phải em nên khen thưởng anh một chút sao?" Cố Nhiên nhíu mày.
"Chẳng lẽ anh không nên làm quân tử sao?" Vương Giai Tuệ nhẹ nhàng hừ một tiếng.
"Được rồi! Coi như em thắng!" Cố Nhiên không biết làm sao mà thởi dài rồi để cô rời giường.
Vương Giai Tuệ đỏ mặt lao ra khỏi phòng ngủ, chạy vào nhà vệ sinh.
Đột nhiên cô phát hiện bản thân không có cách nào chống cự được mị lực của Cố Nhiên.
Vừa rồi nếu anh mạnh mẽ hôn cô thì nhất định cô sẽ mơ mơ màng màng mặc anh hôn mà quên kháng cự.
Tại sao sinh hoạt thường ngày của cô lại bị bác sĩ Mông Cổ này đảo lộn thế?
Cô dùng sức vỗ hai má đang đỏ bừng, buồn bực nghĩ.
Cố Nhiên nằm trên giường Vương Giai Tuệ, cực kỳ hứng thú thưởng thức cách bài trí trong phòng. Có lẽ bởi vì chỉ có hai mẹ con cho nên phong cách trong phòng có chút lộn xộn. Trên bàn trang điểm có một đống đồ trang điểm vứt lộn xộn góc bàn lại có một con heo đất, cạnh đó có một chồng sách vở. Đôi giày cao gót, gợi cảm cạnh một đôi giày thể thao trẻ trung. Trên bệ cửa sổ ngập tràn hoa tươi. Trên tường treo một bức tranh bé gái.....Một phong cách hỗn loạn nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp của gia đình.
Một gia đình bình thường là như vậy đúng không?
Căn nhà nho nhỏ nhưng thật ấm áp.
Anh lấy con gấu ở đầu giường, vừa bóp đầu nó, cười hỏi: "Con gấu bông này thật là có phúc. Ngày nào cũng được bà xã tao ôm ngủ!"
Vương Giai Tuệ vừa đi ra khỏi phòng tắm đã
nghe thấy giọng của Cố Nhiên vang lên. Vậy mà Cố Nhiên lại có thể trẻ con đến mức nói chuyện với thú bông. Cảm giác có chút thú vị và đáng yêu nha. Cô ngó đầu vào trong, cười khẽ: "Ghen tị sao? Vậy anh biến thành gấu lớn đi!"
"Anh biến thành gấu lớn thì em sẽ ôm anh sao?" Cố Nhiên nhíu nhíu mày.
"Vậy anh cứ biến thành gấu lớn trước đi đã!" Vương Giai Tuệ nghịch ngợm làm mặt quỷ rồi chạy vào phòng bếp nấu cơm.
Khi Cố Nhiên rửa mặt xong xuôi, Vương Giai Tuệ đã nấu sắp xong.
"Thơm quá!" Cố Nhiên đi tới, ôm lấy eo Vương Giai Tuệ từ đằng sau.
"Sắp xong rồi!" Vương Giai Tuệ co rúm người.
Cô chưa quá quen với hành động quá thân thiết của Cố Nhiên. Nhưng mà anh rất tùy thời tùy chỗ ôm ấp, hôn cô.
"Anh nói em thật thơm!" Mũi Cố Nhiên cọ cọ vào cổ Vương Giai Tuệ, mị hoặc nói.
Mặt Vương Giai Tuệ không tự chủ mà hồng lên giống như thoa một lớp son.
"Bác sĩ Mông Cổ, mũi anh biến thành mũi chó lúc nào vậy?"
"Vừa xong!" Đôi môi của Cố Nhiên chạm vào cổ Vương Giai Tuệ, phả khí nóng vào gáy cô, khiến tim cô đập mạnh.
"Anh ra ngoài chờ đi!" Vương Giai Tuệ dùng sức tách tay Cố Nhiên, đẩy anh ra khỏi phòng bếp.
Phòng bếp chật hẹp như vậy khiến cô cảm nhận rõ hơi thở anh đang ở xung quanh, khiến suy nghĩ của cô rối loạn.
"Em tước đoạt quyền lợi của anh!" Cố Nhiên không biết làm sao trừng mắt, "Anh muốn biến thành gấu lớn!"
"Biến đi! Em không phải đối đâu!" Vương Giai Tuệ cười le lưỡi, xoay người đóng cửa phòng bếp lại.
Cố Nhiên lại có thể thích bám người như vậy. Nếu kết hôn, liệu bọn họ có dính nhau như trẻ sinh đôi không nhỉ?