Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Tới, cắn chết anh đi


trước sau

Editor: Chi Misaki

Tuy đơn giản chỉ là sandwich xúc xích cùng cháo trắng, nhưng Cố Nhiên lại ăn đến vui vẻ.

Vương Giai Tuệ không dám tin mở to mắt nhìn Cố Nhiên.

Anh là quá đói đi?

"Nhìn anh làm chi? Là em không đói bụng hay là anh có thể sắc đẹp thay cơm?" Cố Nhiên tà tà cười hỏi.

"Da mặt thực dày! Tảng đá cũng đều thua anh rồi." Vương Giai Tuệ cũng không nhìn Cố Nhiên nữa mà vùi đầu vào ăn sáng.

Cố Nhiên được một trận thoải mái cười to.

Chỉ cần nhìn thấy Giai Tuệ, tâm tình của anh liền như thời tiết tháng 5, vạn dặm khởi sắc.

Nha đầu này thật thú vị!

Thật muốn nhanh chóng ôm cô về nhà.

Cơm nước xong, Cố Nhiên liền ngồi vào ghế sofa trong phòng khách để xem ti vi, tự do tự tại giống như đang ở chính nhà mình vậy.

"Anh còn chưa về nhà?" Vương Giai Tuệ thu thập xong này nọ, vẫn còn nhìn thấy Cố Nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại hỏi.

Anh đã rời nhà hơn một tháng, người nhà anh khẳng định cũng rất nhớ anh, còn anh thì lại rú rú ở nơi này của cô không đi.

"Không vội." Cố Nhiên vỗ vỗ đùi, cười nói, "Qua đây cho anh ôm!"

Vương Giai Tuệ đảo cặp mắt trắng dã: "Bác sĩ Mông Cổ, có thể đừng dính người như vậy được không?"

"Không thể!" Cố Nhiên duỗi thẳng cánh tay, một tay túm Vương Giai Tuệ vào trong ngực,vây cô ngồi lại trên đùi anh.

"Để cho em xuống!" Vương Giai Tuệ xấu hổ vùng vẫy.

Cô đáp ứng làm bạn gái anh, cũng không có chuẩn bị tốt tâm lý bất cứ lúc này cũng dính lấy anh ở cùng một chỗ.

Bọn họ không thể hảo hảo nói chuyện phiếm thôi sao? 

"Em không ôm Đại Hùng, Đại Hùng đành phải chủ động ôm ấp em." Cố Nhiên đáng thương tội nghiệp nói.

Vương Giai Tuệ bị đùa cho phì cười: "Anh thật đúng coi mình như Đại Hùng sao?"

"Bởi vì nó mỗi ngày đều được em ôm ngủ." Cố Nhiên đúng lý hợp tình đáp.

"Đại Hùng vẫn luôn là chỗ cho em trút giận, mỗi ngày đều bị ăn đánh. Anh vẫn còn kiêu ngạo được sao?" Vương Giai Tuệ nghịch ngợm hỏi.

"Nơi trút giận?" Cố Nhiên ném cho Vương Giai tuệ một cái mị nhãn nói"Có phải thời điểm nhớ đến anh đều mang nó ra trút giận?"

Vương Giai Tuệ xấu hổ sửng sốt.

Sao anh có thể thông minh như vậy?

"Là thời điểm hận anh mới đúng!" Vương Giai Tuệ cố gắng
nghiêm mặt, phủ nhận câu nói của Cố Nhiên.

"Em không biết hận chính là biểu hiện của yêu sao? Yêu càng sâu, hận càng đậm. Hạt tiêu nhỏ, em đây là yêu anh bao nhiêu a?” Cố Nhiên nhẹ nhéo nhéo cái mũi của Vương Giai Tuệ, không nén nổi cười nói.

"Em yêu anh!Yêu đến hận không thể cắn chết anh!" Vương Giai Tuệ phồng hai má, oán hận nói.

"Tới! Cắn chết anh đi!" Cố Nhiên mở hai tay ra, nhắm mắt lại.

Vương Giai Tuệ nhân cơ hội nhảy xuống đùi Cố Nhiên, cười nói: "Không nỡ!"

Cố Nhiên đắc ý mở mắt, nở nụ cười: "Còn nói không thích anh?"

"Em là không nỡ buông tha tự do! Cắn chết anh rồi em sẽ phải ngồi tù." Vương Giai Tuệ kéo miệng làm biểu tình quái thú muốn ăn thịt người, lúc nhìn tới Cố Nhiên bị mặt quỷ của cô làm cho hoảng sợ khi đó, cô liền ôm bụng cười rộ lên.

"Em chỉ được cái mạnh miệng!" Cố Nhiên nhíu mày.

"Bác sĩ Mông Cổ, anh nhanh về nhà đi! Anh còn không về nhà không khéo lại có người đi báo anh mất tích đấy.” Vương Giai Tuệ thu lại biểu tình tươi cười, nghiêm túc thúc giục anh.

"Vậy là em vẫn không hiểu đám người bọn họ rồi. Ngay cả anh có ở bên ngoài lêu lổng nửa tháng, ba mẹ, em gái anh cũng chưa từng lo lắng qua. Bọn họ sẽ cảm thấy đến cục cảnh sát báo án sẽ chỉ làm trễ nải thì giờ của cánh sát mà thôi.”Cố Nhiên nhún vai nói.

"Vậy anh cũng không thể ở nhà em làm tổ được.Nếu bị người nhà anh biết, em như thế nào dám nhìn mặt họ?" Vương Giai Tuệ đỏ mặt kháng nghị.

"Bị bọn họ phát hiện không phải vừa lúc sao? Hai ta đi trước mua vé bổ sung sau, lúc đó mẹ anh nhất định sẽ đưa sổ hộ khẩu cho anh, như vậy chúng ta có thể đi lĩnh giấy chứng nhận rồi." Cố Nhiên đắc ý cười nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện