Editor: Xẩm Xẩm
Cố Mạc ngồi ở thư phòng, nhìn nội dung trong bưu kiện, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm trọng.
Lúc Tiếu Nhiễm bưng hoa quả vào, nhìn thấy mặt anh giống như trời sập, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”
Cố Mạc tắt màn hình đi, vẫy tay với cô.
Tiếu Nhiễm đi qua ngồi lên đùi anh, cầm lấy táo đút cho anh, sau đó cười nói: “Nói đi, chuyện gì thế? Chắc không chỉ là cổ phiếu công ty hạ giá chứ?”
Cố Mạc nuốt vào, vò rối tóc cô, cười nói: “Hôm nay ngừng mà.”
Khi nhìn thấy nội dung bên trong, tâm tình của anh rất loạn, thậm chí có thể dùng từ không xong để hình dung.
Anh lo lắng thay em trai.
Cố Nhiên vẫn cho là bị bỏ rơi, nhưng sự thật lại khiến người ta chua xót.
Nếu nói cho nó, nó sẽ thế nào?
Dường như nó và Giai Tuệ đang ở trong cảnh đẹp, nó sẽ bỏ quên đoạn tình này sao?
Nếu nó đi tìm cô ấy, Giai Tuệ nhất định sẽ bị thương.
Giai Tuệ bi thương, Tiếu Nhiễm cũng sẽ khổ sở theo.
Đây mới là điều anh lo lắng nhất.
Dưới sự bảo vệ của anh, anh không thể để cô phải thương tâm được.
Ngay lúc anh nhìn được sự thật, Tiếu Nhiễm không hề gì xông tới. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, tâm tình của anh tốt hơn rất nhiều.
Tiếu Nhiễm a một tiếng, xấu hổ thè lưỡi.
“Nha đầu, nếu có cô gái bởi vì bị hủy dung mà lựa chọn rời xa người đàn ông cô yêu nhất, em cảm thấy có nên nói sự thật cho người đàn ông đó biết không?” Cố Mạc giống như vô ý, gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Tiếu Nhiễm kéo bàn tay đang dán thuốc của anh qua, vừa mát xa vừa nói: “Nếu người con trai kia vẫn nhớ kỹ cô ấy, thì nhất định phải nói cho anh ấy biết sự thật, muốn tiếp tục đoạn tình cảm này hay không do anh ấy quyết định. Nếu người con trai kia đã có người khác, thì đem bí mật này chôn vùi xuống, nói ra sẽ chỉ làm mọi người thương tâm. Một bí mật đổi lấy hạnh phúc của ba người, đáng giá.”:
Cố Mạc dùng vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn cô. Anh vẫn coi cô như trẻ con, không
nghĩ tới suy nghĩ của cô lại thành thục như vậy.
Anh khàn khàn nói: “Được, nghe lời em.”
Đột nhiên Tiếu Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh: “Cố Mạc, người anh nói là ai?”
“Một người bạn.” Cố Mạc cũng không nói ra tình hình thực tế, nhàn nhạt cười trả lời.
Cố Nhiên và Giai Tuệ có thể tu thành chính quả, anh liền giấu bí mật kia vào đáy lòng.
“Hẳn không phải là người em biết chứ?” Tiếu Nhiễm tò mò hỏi han: “Trịnh Húc?”
“Không, không cần đoán mò, quên lời anh đi.” Cố Mạc cười ôm cô: “Chỉ cần nghĩ đến anh là đủ rồi.”
“Chồng à, mỗi phút em đều nghĩ đến anh, anh còn muốn em phải nghĩ thế nào nữa?” Tiếu Nhiễm khoa trương cười hỏi.
“Không đủ, anh muốn mỗi một giây em đều nghĩ đến anh!” Cố Mạc bá đạo trả lời.
“Được rồi, nhìn anh yêu em như thế, em liền thỏa mãn yêu cầu này của anh.” Tiếu Nhiễm ngẩng cằm lên, cười nói.
Cố Mạc cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô.
“Chồng...” Tiếu Nhiễm thở hổn hển, thấp giọng gọi Cố Mạc.
“Uhm...” Cố Mạc khàn khàn nói.
“Nói cho em biết... người đó... là ai...” Tiếu Nhiễm run rẩy vì nụ hôn của anh, cũng không muốn buông tha cơ hội biết sự thật.
“Nói em không biết.” Cố Mạc lập tức phủ nhận.
Có lẽ là vì dẫn dắt Tiếu Nhiễm rời suy nghĩ đi, cho nên nụ hôn của anh như một loại lửa nóng làm nóng cả người cô, khiến cô mê loạn.
“Không... không tin...” Tiếu Nhiễm trả lời.
Nếu cô không biết, ngược lại anh có thể không hề cố kỵ nói ra, dù sao cô cũng không biết. nhưng là nếu như đối phương là người cô quen, Cố Mạc mới tận lực giấu diếm.