Editor: Nhã Y Đình
Cố Mạc bế bà nội xuống xe, đặt bà lên chiếc xe lăn mà Tiếu Nhiễm đẩy tới, rồi đẩy bà nội vào nhà hàng.
Lúc quản lý thấy anh đến, lập tức tiến lên chào đón, đưa bọn họ vào phòng riêng.
"Bà nội, tôm pha lê ở đây nổi tiếng nhất thành phố, bánh bao gạch cua cũng không tệ....." Tiếu Nhiễm cười giới thiệu với bà nội.
Trước kia, ba thường dẫn cô đến đấy ăn cơm, cho nên cô biết rõ như lòng bàn tay, nên giới thiệu đặc sản với bà nội.
"Đã lâu bà nội không ra ăn ngoài, cũng muốn nếm thử những món ăn mà cháu dâu giới thiệu!" Bà nội vui vẻ nói.
"Chị dâu nhỏ, em nghe nói món tôm hùm đất rang muối ở đây cũng rất ngon đó!" Cố Tương cười đề nghị. Chị biết Tiếu Nhiễm rất thích ăn tôm hùm đất. Mỗi lần, anh trai đều bóc vỏ cho cô. Nhìn dáng vẻ ân ái của anh trai và chị dâu, thật sự khiến cô có chút hâm mộ.
"Dạo này em không thích ăn tôm hùm đất nữa!" Tiếu Nhiễm nhìn ngón tay của Cố Mạc, lắc đầu, "Lát nữa chúng ta gọi món khác!"
Cố Mạc ôm lấy bả vai Tiếu Nhiễm, thấp giọng nói: "Muốn ăn thì cứ gọi. Ngón tay anh đã đỡ hơn nhiều rồi!"
Tiếu Nhiễm cố chấp lắc đầu: "Không! Em không thể tùy hứng giống như trước nữa. Tay bị tím là tốt rồi sao? Phải nghỉ ngơi thêm!"
"Bà nội, bà xem cháu dâu bà hiểu chuyện không kìa?" Cố Tương nhỏ giọng nói bên tai bà nội, thấp giọng cười.
"Ừ, hiểu chuyện! Hơn con nhiều!" Bà nội Cố chỉ chỉ vào trán Cố Tương.
Cố Tương làm nũng, kháng nghị: "Sao bà lại nói đến con rồi?"
Bà nội Cố lạnh mặt nói: "Chưa lập gia đình thì vẫn mãi là đứa bé mà thôi!"
"Giống đứa bé cũng tốt mà, có thể làm nũng với bà nha!" Cố Tương ôm bà nội Cố, cười tươi rói.
Nhìn hai bà cháu hòa thuận, vui vẻ, Tiếu Nhiễm hâm mộ dựa sát vào lòng Cố Mạc.
Ông bà nội đã mất vì tai nạn xe cộ khi ba chưa lấy vợ. Cho nên cô còn chưa nhìn thấy mặt họ.
Quả thật có chút hâm mộ Cố Tương, có nhiều người yêu thương chị ấy như vậy.
Còn cô chỉ có ba.
"Em cũng có thể. Bà nội rất thích em mà!" Dường như Cố Mạc
nhìn ra vẻ hâm mộ trong ánh mắt của Tiếu Nhiễm, thấp giọng nói.
"Sao em có thể tranh giành tình cảm với chị Cố Tương chứ? Em có anh là đủ rồi!" Tiếu Nhiễm cầm tay Cố Mạc, nhẹ nhàng xoa nắn đốt ngón tay cho anh.
Hôm nay anh phải làm việc đến tối muộn. Buổi tối phải nhớ dán thuốc cho anh mới được.
"Ca, chị dâu nhỏ, hai người về nhà hẵng ân ái được không?" Cố Tương cười trêu ghẹo.
Mặt Tiếu Nhiễm ửng hồng.
Bà nội thỏa mãn nhìn Cố Mạc và Tiếu Nhiễm, nói với Cố Tương: "Hâm mộ sao? Đã bảo con tìm người nào để gả đi rồi nhưng không nghe. Bây giờ thì biết có người yêu mình, hạnh phúc nhường nào rồi đúng không?"
"Con vào nhà vệ sinh!" Không muốn tiếp tục nghe bà nội nhắc chuyện hôn nhân, Cố Tương lập tức đứng dậy, cười ha ha hai tiếng rồi đi.
"Đứa nhỏ này! Bà vừa nói chuyện lập gia đình thì nó lại chạy mất!" Bà nội Cố bất mãn nói.
"Bà nội, hôn nhân cũng phải chờ duyên phận! Có lẽ duyên phận của chị Cố Tương còn chưa đến. Chị ấy tài hoa hơn người, không lo không gả được mà!" Tiếu Nhiễm vội vàng an ủi bà nội.
"Tài hoa thì có ích gì chứ? Con gái, phải lập gia đình!" Bà nội Cố phiền muộn nói.
"Bà nội, bà không cần quan tâm. Có lẽ nhân duyên của Cố Tương sẽ nhanh tới thôi!" Cố Mạc mỉm cười.
"Thật sao? Nhà trai là ai?" Bà nội Cố vừa nghe Cố Mạc nói vậy đã đoán anh biết chút gì đó.
"Có thể được Cố Tương vừa mắt cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ!" Cố Mạc trả lời mơ hồ.
Hi vọng sự tồn tại của đứa bé kia có thể khiến Tần Viễn Chu thoát khỏi cuộc hôn nhân không có tình yêu, khôi phục tình trạng độc thân.