Editor: Quỷ Quỷ
Cố Tương đi vào WC để dặm lại lớp trang điểm, nhìn thấy một người phụ nữ bụm miệng chạy vào, tiếp sát gót cô là một người đàn ông đẹp trai nhã nhặn.
Là vợ của Tần Viễn Chu và tình nhân của cô ta?
Hôm nay sao cô lại có duyên với bọn họ như vậy?
Sáng nay đã gặp nhau ở sân bay rồi, không ngờ ăn một bữa cơm cũng lại bị chạm mặt.
Trần Lam vén tóc cúi xuống bồn cầu nôn mửa.
“Tiểu Lam, thế nào rồi?” Thẩm Hạc nhìn thấy Cố Tương đang ở trong nhà vệ sinh, xấu hổ ngượng không dám vào, nhưng lại lo lắng cho sức khỏe của người yêu.
Cố Tương nhìn thoáng qua phía sau, liền nói với Thẩm Hạc:”Bên trong không có người. Vợ anh nôn rất nhiều, anh vào đi.”
Thẩm Hạc nghe xong lập tức chạy vào, vừa cảm ơn vừa đỡ lấy Trần Lam:”Khó chịu lắm sao?”
“Em không muốn mang thai!” Trần Lam nôn xong thì dựa vào lòng Thẩm Hạc yếu ớt nói.
“Nói linh tinh gì vậy?” Thẩm Hạc cưng chiều xoa xoa mặt cô.
“Nếu không vì yêu anh em sẽ không chịu đựng thế này đâu!”
Trần Lam giống như công chứa, bị Thẩm Hạc ôm vào lòng an ủi.
Trong đầu Cố Tương đột nhiên lóe lên một tia sáng, lại sắp có thêm một cuốn tiểu thuyết bán chạy nữa rồi!
Cô đắc ý cười! đắc ý cười! đắc ý cười!
Thẩm Hạc nhìn thấy Cố Tương cười thì bực mình, nghĩ thấy chắc cô gái này thần kinh có vấn đề, nhanh chóng ôm Trần Lam đi ra ngoài.
Giải quyết nỗi buồn, trang điểm xong xuôi, Cố Tương tao nhã đi ra khỏi nhà vệ sinh, bị một người đàn ông cao gầy đụng vào làm cho lảo đảo, thiếu chút nữa thì cắm mặt xuống đất. Cô căm tức trợn tròn hai mắt, bắn lửa giận vào người đàn ông kia. Quân nhân? Nhìn thấy quân hàm hai gạch ba sao kia chắc không phải là một người lính bình thường. Nhưng là quân nhân có thể không có mắt mà đụng vào người ta sao? “Không có mắt nhìn sao? Đừng tưởng anh khoác quân phục trên người thì có thể không coi ai ra gì!”
“Thật ngại quá. Thưa cô, là cô cản đường của tôi.” Người đàn ông chỉ chỉ cái cửa bên cạnh Cố Tương, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Cố Tương quay đầu nhìn thấy cánh cửa
đó là lối vào nhà vệ sinh nam, xấu hổ bĩu môi.
Đúng là cô chắn cửa nhà vệ sinh nam. Đối phương chắc là vừa mới đi từ trong đó ra. Có thể gương mặt hờ hững của anh ta làm cho cô cảm thấy tức giận. Cô tuyệt đối không thể cúi đầu trước đối phương!
“Ai quy định con đường này là của anh?” Cố Tương cao ngạo hất cằm, đi qua người đàn ông.
Người đàn ông chỉ lạnh lùng nhíu mi, không có ý định tranh cãi với Cố Tương, xoay người đi về phòng bao.
“Anh hai, anh tới rồi. Em đã gọi món đậu phụ Đông Giang mà anh thích ăn nhất đó.” Trần Lam ôm cánh tay anh trai cười nói.
“Đừng tưởng lấy lòng anh rồi thì anh sẽ nói ngọt cho em trước mặt ba mẹ.” Trần Lương lạnh lùng nói.
“Anh hai! Anh hiểu em nhất!” Trần Lam lắc lắc cánh tay anh trai làm nũng năn nỉ.
Tuy ba không ép cô đi phá thai, cũng đồng ý cho cô ly hôn, nhưng trong lòng cô vẫn có chút bất an. Ánh mặt ba nhìn Thẩm Hạc cứ như hận không thể lột da rút xương. Cho nên cô mới gọi người anh trai đang ở trong quân đội tới, xin anh nói giúp mình trước mặt ba mẹ.
“Nể mặt đứa cháu chưa ra đời của anh, anh chỉ giúp em một lần, đúng một lần!” Trần Lương giơ một ngón tay lên, vô cùng nguyên tắc nói
“Một lần là được! Chuyện sau này em và Thẩm Hạc sẽ tự giải quyết.” Trần Lam rốt cuộc cũng thở phào.
“Em định cảm ơn anh thế nào?” Trần Lương nhìn em gái, nhíu mày.
“Em giới thiệu bạn gái cho anh! Bạn thân của em một người ở Harvard, một người ở Massachussetts, tùy anh chọn.”
Hai mắt Trần Lương vốn đã lạnh lùng nay càng trở nên băng giá như Bắc Cực, đùng đùng đùng 3 tiếng bắn về về phía Trần Lam.