Editor: Chi Misaki
Cố Nhiên dừng xe tại bên bờ sông, anh ôm lấy Vương Giai Tuệ, vùi mặt vào cổ cô nói: "Hạt Tiêu Nhỏ, anh thật sự rất nhớ em."
"Mới có hai ngày không gặp. Nào có khoa trương như thế?" Vương Giai Tuệ đỏ mặt nói.
" Đây là đại biểu cho việc em còn chưa có yêu anh sâu đậm." Cố Nhiên bất mãn kháng nghị.
"Này thì có liên quan gì đến việc có yêu sâu đậm hay không?" Vương Giai Tuệ quệt miệng nhỏ, "Em cũng nhớ anh. Anh hài lòng chưa?"
"Hài lòng!" Cố Nhiên lập tức cười lộ lên.
Nhìn đên nụ cười rực rỡ của Cố Nhiên, Vương Giai Tuệ thật muốn hôn anh.
Anh đây là có bao nhiêu ý nghĩ muốn cô nói nhớ anh?
Chẳng lẽ bình thường cô không thể hiện tình cảm của mình cho nên anh không có cảm giác an toàn sao?
Cố Nhiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Giai Tuệ lên, cúi đầu, nhiệt tình hôn xuống: "Nhớ em đến phát điên rồi!"
Trong lòng vương Giai Tuệ liền ngọt đến chết rồi.
Cô ôm lấy cổ Cố Nhiên, say mê nhắm mắt lại, lặng lẽ đưa đầu lưỡi ra, tìm kiếm đầu lưỡi của anh...
Sao tựa hồ cũng thẹn thùng, trốn vào trong tầng mây, ánh trăng cũng trở nên sáng hơn như đang mỉm cười nhìn bọn họ.
Thật lâu sau, Cố Nhiên mới buông Giai Tuệ ra.
"Nên trở về nhà rồi." Sau khi khôi phục lại lý trí, Vương Giai Tuệ liền nhắc nhở Cố Nhiên.
Đã trễ rồi, hai bên bờ sông đều đã không còn bóng người.
Cô phải nhanh chóng trở về nhà, nếu không thì mẹ sẽ rất lo lắng.
"Anh gọi điện cho bác gái. Bà ấy sẽ không lo lắng cho em nữa." Cố Nhiên cười nói." Lại ngồi với anh lát đã."
"Được rồi." Vương Giai Tuệ cũng không có phản kháng, an tĩnh rúc ở trong lòng Cố Nhiên.
Anh cho cô một loại cảm giác thật bình yên. Thật giống như có anh ở đây, cái gì cô cũng không còn sợ nữa.
Anh có thể cho cô một bầu trời tự do.
Cố Nhiên vuốt ve mái tóc của Giai Tuệ, bất đắc dĩ nói: "Khi nào thì gả cho anh?"
Nếu cô gả cho anh, mỗi lần muốn ở bên cạnh cô, anh liền không cần phải mang cô đến bên bờ sông nữa, cả hai có thể trở về ngôi nhà của mình, muốn ở bao lâu thì ở.
"Vấn đề này anh đã hỏi em bao nhiêu lần rồi?" Vương Giai Tuệ cười hỏi.
Nếu
đây được tính là cầu hôn, thì anh cũng đã cầu hôn không dưới 100 lần rồi.
"9999 lần." Cố Nhiên nhéo nhéo đôi má gầy gầy của Giai Tuệ, cười đáp.
"Em sẽ nhớ kỹ thay anh." Vương Giai Tuệ nghịch ngợm nói.
Cố Nhiên nhíu mày, đột nhiên ý thức được cái gì, gắt gao cầm lấy cánh tay của cô: "Hạt Tiêu Nhỏ, em đây là đáp ứng gả cho anh rồi sao?"
"Cách lần anh nói 9999 lần, còn kém 9999 lần nữa." Vương Giai Tuệ cười đáp."Chưa nói đủ, em sẽ không đáp ứng anh!"
"Khi nào thì gả cho anh? Một lần. Khi nào thì gả cho anh? Hai lần. Khi nào thì gả cho anh? Ba lần..." Cố Nhiên vừa nói, vừa giơ tay lên đếm.
"Đủ rồi!" Vương Giai Tuệ bị Cố Nhiên đùa đến cười đau cả bụng.
"Hôm nay anh phải nói không ngừng mới có thể nói xong 9999 lần." Cố Nhiên cười chớp chớp mắt.
"Chịu anh rồi!" Vương Giai Tuệ bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Khi nào thì gả cho anh? Lần này là thật lòng." Cố Nhiên tội nghiệp nhìn Vương Giai Tuệ.
"Em gái anh còn chưa kết hôn a! Anh gấp cái gì?" Vương Giai Tuệ đỏ mặt sẵng giọng.
"Hạt Tiêu Nhỏ, logic của em đây là sao a. Anh còn chưa kết hôn, thì em gái anh phải sốt ruột cái gì! Hiện tại là con bé đang đoạt của anh trước!" Cố Nhiên nghiêm túc nói.
"Cướp thì cướp. Dù sao em còn chưa muốn kết hôn." Vương Giai Tuệ đỏ mặt nói.
Cô phải vô cùng kiên trì mới có thể chống cự được mị lực của Cố Nhiên.
Nếu cô có chút nới lỏng, rất nhanh thôi liền bị anh mê hoặc đến siêu lòng.
Lúc đấy mơ ước của cô cũng đừng có nói đến nữa.
"Kết hôn rồi em vẫn có thể đến trường mà. Chúng ta sẽ giống như anh cả cùng Tiếu Nhiễm làm tốt biện pháp tránh thai là được." Cố Nhiên ôm lấy Vương Giai Tuệ nói, "Anh sẽ không để cho em mang thai."