Chỉ thấy Cố Mạc avf Cố Nhiên đồng thời xuất hiện ở cửa.
Cố Mạc nghiêm mặt khoát tay áo với thợ mát xa.
“Nếu không vì có ngũ đài giải phẫu chờ em, đêm qua em đã đáp máy bay đến đây.” Cố Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.
“Anh bận rộn như thế, bay qua để làm gì?” Vương Giai Tuệ nở nụ cười hai tiếng.
“Nghe đại ca nói, chúng ta hôm nay ở dưới mặt trời lại phải phơi nắng, thoáng cái đã đến buổi trưa.” Cố Nhiên đi tới, nhìn ánh mắt của Giai Tuệ, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Cái đó... rất tốt... rất tốt... ” Vương Giai Tuệ ngượng ngùng nói.
Tiếu Nhiễm nhìn về phía Cố Mạc, tội nghiệp chớp tròng mắt: “Đôi ta là bị người tiến cử lừa gạt, nếu sớm biết vất vả như thế, chúng em đã không làm.”
Cố Mạc thở dài, đi tới ngồi bên giường: “Nếu có công việc nào làm được, vì sao phải trả tiền lương cao như thế? Không chỉ người ta lừa gạt mà các em cũng không hỏi rõ ràng.”
Tiếu Nhiễm lập tức gật đầu như giã tỏi: “Anh dạ có lý, đôi ta kinh nghiệm quá nhỏ bé, nên tiếp tục mới được.”
Nói xong, Tiếu Nhiễm làm mặt quỷ với anh.,
“Em còn muốn hơn?” Cố Mạc trừng mắt, không hờn giận chất vấn.
“Anh không nghe qua ngã một lần sao? Chúng ẻm nhất định phải làm thêm, nếu không ra ngoài sẽ bị người ta lừa.” Tiếu Nhiễm ha ha cười nói.
“Tiếu Nhiễm... Uhm... nói có... đạo lý.” Vương gIai Tuệ khi nhìn thấy hai tròng mắt bốc lửa của Cố Nhiên, khẩn trương liếm môi.
Cố Nhiên rất ít khi tức giận, cho nên nhìn thấy anh như thế, cô thật sự có chút sợ hãi.,
Nhưng cô và TiẾU Nhiễm không thể thỏa hiệp.
Cố Nhiên đặt Vương Giai Tuệ ở trên đầu gối, vung tay về phía mông cô.
“Bác sĩ Mông Cổ, anh hỗn đản... anh... ” Vương Giai Tuệ gào khóc kêu.
Tiếu Nhiễm thấy thế, sợ bị đánh, lập tức ngồi lên chân Cố Mạc, ôm cổ anh, mảnh mai nói: “Chú, đừng nóng giận, em đảm bảo lần tới đi làm thêm sẽ hỏi rõ ràng.”
Cố Mạc bóp chặt eo của cô, nghiêm
mặt hỏi: “Em cũng muốn bị đánh?”
“Không... cho nên... ” Tiếu Nhiễm hôn một cái lên môi mỏng của anh: “Em đang làm nũng.”
Cố Mạc thiếu kiên nhẫn, bị cô đùa cho cười.
“Không tức giận rồi hả?” Tiếu Nhiễm cười khẽ nói.
“No!” Cố Mạc lập tức khôi phục lại lạnh ;ùng, nghiêm khắc trừng mắt nhìn cô.
“Em chỉ hy vọng bản thân trưởng thành một chút, có gì sai sao?” Tiếu Nhiễm ủy khuất chu miệng nhỏ, tội nghiệp nhìn anh.
“Muốn trưởng thành thì có rất nhiều cách.” Cố Mạc nhấp môi mỏng, không đồng ý với cô.
Tiếu Nhiễm liếm liếm môi, u oán nói: “Nhưng là... làm thêm là phương thức ít phí tổn nhất.”
“Tiếu Nhiễm nói rất đúng, làm thêm rất tốt.” Vương Giai Tuệ không biết từ lúc nào đã bị Cố Nhiên ôm vào trong ngực, cô thật sự đồng ý gật đầu.
Tiếu Nhiễm tội nghiệp nói: “Chú, anh đồng ý đi, chắc là anh không hi vọng vợ anh bị người ta bán đi chứ?”
“Em vừa nói cái gì...?” Cố Mạc gần sát lại cô, để môi lên môi mỏng của cô nói.
“Cầu anh đồng ý?” Tiếu Nhiễm bồn chồn chớp mắt.
“Câu tiếp theo.” Cố Mạc phúc hắc hất mày.
“Chắc là... anh... không... hi vọng vợ của anh... ” Tiếu Nhiễm cố gắng nhớ lại những gì mình vừa nói.
“Nói đến trọng điểm rồi. Vợ.” Cố Mạc cười che lại mÔi Tiếu Nhiễm.
“Nói sai rồi.” Tiếu Nhiễm vùng vẫy muốn phản bác.
“Không suy nghĩ mà nói mới là thật tâm, em không được phủ nhận, vợ.” Cố Mạc cười ôm sát cô.
Trong lòng cô đã thừa nhận anh.