Editor: Quỷ Quỷ
Sao có thể để Cố Mạc lên chính thức nhanh như vậy chứ?
Tiếu Nhiễm chống cằm, bất mãn trừng mắt nhìn Cố Mạc đang bóc tôm hùm.
Đúng là chỉ một lần lỡ lời mà thành nỗi hận thiên cổ!
“Vợ, cho em, con tôm hùm em thích nhất.” Cố Mạc đem tôm đến trước mặt Tiếu Nhiễm, tươi cười đắc ý.
Tiếu Nhiễm bĩu môi nói:”Đó là do em lỡ lời!”
“Nghĩ một đằng nói một nẻo.” Cố Mạc dùng sức gõ đầu Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm u oán trừng mắt nhìn Cố Mạc liếc mắt một cái.
Vương Giai Tuệ cúi đầu, vừa ăn cơm vừa cười trộm.
“Lát nữa đưa anh đi dạo xem cảnh đêm ở B thị.” Cố Nhiên cười áp vào tai Vương Giai Tuệ nói.
“Bác sĩ Mông Cổ, đâu phải lần đầu tiên anh đến B thị. Với lại, hẳn anh còn quen thuộc cuộc sống về đêm ở B thị hơn em?” Vương Giai Tuệ nhíu mi nói.
“Anh chỉ quen thuộc bệnh viện ở đây thôi.” Cố Nhiên lau mồ hôi lạnh. “KTV, quán bar gì đó anh cũng chưa đi bao giờ.”
“Lừa ai vậy?” Vương Giai Tuệ mím môi cười.
“Khi đó, anh còn chưa có bạn gái…” Cố Nhiên xấu hổ gãi đầu, “Với lại cuộc sống đô thị về đêm cũng không có gì đặc biệt lắm. B thị không vui bằng A thị. Anh thật sự không lượn lờ ở đây nhiều lắm.”
“Em đâu có trách anh? Vương Giai Tuệ cười một tiếng, “Anh căng thẳng cái gì?”
Nếu cố cứ mãi để ý quá khứ của anh thì bọn họ còn có thể yêu nhau thật tốt sao?
Cô tự nhận mình thông minh
Chỉ cần lúc này anh và cô ở bên nhau, thật lòng thật dạ là đủ rồi.
Cố Nhiên vỗ ngực nói:”Anh đã muốn vào khuôn khổ như anh của anh rồi. Sợ chứ!”
Tiếu Nhiễm nghe Cố Nhiên nói, tung “Phật sơn Vô ảnh cưới”, hung hăng đá Cố Nhiên một cái:”Vào khuôn khổ như anh của anh là thế nào?”
Cố Nhiên vừa ôm chân vfa khoa trương nói:”Chỉ có một chữ ‘quá thảm’ thôi.”
“Cố Nhiên thối, anh ngứa sa à?” Tiếu Nhiễm chống nạnh rống lên.
“Em muốn nói không có người phụ nữ của mình thì đàn ông mới thật là thảm. Rốt cục chị cũng đã thu nhận anh em, em còn vui thay anh ấy. Thật đó!” Cố Nhiên lập tức giơ tay lên thề.
“Em chỉ
lỡ lời thôi!” Tiếu Nhiễm xấu hổ hét lên.
“Vợ, tức giận với Cố Nhiên không đáng đâu. Ăn tôm.” Cố Mạc vừa bóc tôm vừa xem trò vui, bỏ tôm vào đĩa của Tiếu Nhiễm.
“Em…em còn muốn chơi thêm vài năm nữa.” Tiếu Nhiễm u oán nhìn Cố Mạc.
“Anh chờ.” Cố Mạc trả lời không chút do dự, “Chỉ cần em thừa nhận anh.”
Nghe Cố Mạc nói, hốc mắt Tiếu Nhiễm lại đỏ hồng.
“Cái này là cảm động sao?” Cố Mạc nâng mặt Tiếu Nhiễm lên, rút khăn giấy lau nước mắt cho cô.
“Anh không cho em lấy chồng sao?” Tiếu Nhiễm cắn môi nhìn Cố Mạc.
Cái câu “Không cho em lấy chồng” vừa được thốt ra, Cố Nhiên liền phun hết rượu vang trong miệng ra.
Cố Mạc lạnh lùng nhìn Cố Nhiên liếc mắt một cái, quay đầu nghiêm túc nói với Tiếu Nhiễm:”Nếu em muốn kết hôn, anh liền gả cho em là được rồi.”
Tiếu Nhiễm xì ra một nụ cười:”Sao em phải lấy anh chứ?”
“Bởi vì em là người anh yêu nhất.” Cố Mạc vuốt ve hai má Tiếu Nhiễm si tình trả lời, “Cũng bở vì em chỉ yêu một mình anh.”
Hốc mắt Tiếu Nhiễm lại đỏ lên.
Cô nhào vào lòng Cố Mạc, nghẹn ngào ra lệnh:”Không được cố tình làm người ta xúc động như vậy!”
“Không phải cố tình, mà là sự thật.” Cố Mạc để mặt Tiếu Nhiễm áp vào ngực mình, nhẹ nhàng vỗ về nói:”Vợ, vậy tìm thời gian lấy anh đi.”
“Em không muốn cưới anh thì có phải là quá vô tình không?” Tiếu Nhiễm cố nén giọt nước mắt cảm động hỏi.
“Không. Điều đó có nghĩa là anh cố gắng chưa đủ.” Cố Mạc khẽ thở dài.
“Chồng.” Tiếu Nhiễm thẹn thùng cắn môi, không thèm nhắc lại.