Tiếu Nhiễm ngồi trên nền đá hoa trong nhà vệ sinh thương tâm rơi lệ.
Cô thiếu, tất nhiên cô phải trả nợ.
Cố Mạc nói không ngừng vang vọng bên tai cô.
Cô thiếu nợ máu, chẳng lẽ phải dùng máu để trả?
Nếu cô chết, có thể Cố Mạc sẽ hận ít đi một chút không?
...
Cố Mạc đang dính lại mảnh vỡ với nhau, đột nhiên nghe được trong nhà vệ
sinh truyền đến âm thanh vỡ vụn, trái tim của anh đột nhiên hoảng sợ.
Âm thanh gì?
Chẳng lẽ là Tiếu Nhiễm?
Anh lập tức vứt bỏ mảnh sứ vỡ trong tay, kinh hoàng nhìn về phía nhà vệ sinh.
Cửa toilet khóa chặt, Cố Mạc vừa chuyển tay lái vừa hô to: “Nha đầu, mở cửa!”
Bên trong không có đáp lại, điều này khiến cho Cố Mạc càng thêm bối rối.
Anh khẩn trương chạy về phòng ngủ tìm chìa khóa nhà vệ sinh, trở về lại
phát hiện vẫn không mở cửa ra, cửa bị khóa trái. Dưới tình thế cấp bách, anh chỉ có thể dùng lực xô cửa, vừa va chạm vừa hô to: “Nha đầu, không
được làm chuyện điên rồ!”
Ngay lúc anh sắp phá được cửa, cửa lại đột nhiên bị người bên trong mở ra.
Tiếu Nhiễm mang vẻ mặt trắng xanh đứng ở cửa, chua xót cười hỏi: “Cố Mạc,
thực xin lỗi, em không cẩn thận đánh vỡ thủy tinh rồi.”
Cố Mạc bối rối ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực, gắt gao ôm không dám buông tay, e sợ Tiếu Nhiễm sẽ biến mất.
“Chỉ sợ anh lại phải mua gương mới rồi.” Tiếu Nhiễm nửa đùa nửa thật nói.
“Nếu em tự sát, anh sẽ đạp đổ tập đoàn Bằng Trình.” Cố Mạc tràn ngập uy hiếp nói.
“Chú à, sao em có thể tự sát?” Tiếu Nhiễm cười ngây thơ ngọt ngào, ra vẻ
thoải mái mà nói: “Cuộc sống của em vừa mới bắt đầu, nợ nần của em cũng
chưa trả hết, em sẽ không chết, yên tâm đi.”
Nói xong lời cuối cùng, Tiếu Nhiễm cũng không có cách nào ngụy trang nữa, âm thanh trở nên nghẹn ngào.
Nếu không phải là sợ ba đau lòng, nếu không là vì bệnh của phu nhân Tưởng
còn chưa chữa khỏi, cô thật muốn làm cho xong hết mọi chuyện. Chết cũng
không sợ, đáng sợ nhất là phải vứt bỏ nhiều thứ ở lại. Cô cũng muốn một
mạng đền một mạng, nhưng là trong thế giới kia không có Cố Mạc, cô không biết làm cách nào để tiếp tục sống.
Cố Mạc cũng chưa nói gì, chỉ càng dùng thêm lực ôm
chặt lấy cô.
“Chú à, anh thật sự không cần lo lắng, nhất định em sẽ sống tốt, để trả hết nợ nần.” Tiếu Nhiễm cười.
Cố Mạc nâng mặt cô lên, dùng ngón cái lau sạch nước mắt trên mặt cô, mắt đen thâm trầm khiến anh đau lòng và thương tiếc.
Bị Cố Mạc đối đãi dịu dàng như thế, Tiếu Nhiễm tan nát cõi lòng, rốt cuộc
cô cũng không khống chế được, nước mắt càng rơi thêm nhiều.
Cố Mạc một lần nữa ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực, âm thanh khàn khàn nói: “Anh nên bắt em làm sao bây giờ?”
“Nếu hận em có thể để cho anh dễ chịu một chút, vậy thì hận đi.” Tiếu Nhiễm nghẹn ngào trả lời.
“Nhưng hận em cũng không có cách nào để cho anh vui vẻ.” Cố Mạc mâu thuẫn nói.
Ngọt ngào ngày xưa cứ từng chút một tiến vào trong lòng anh, anh phát hiện
chính mình không có cách nào để tuyệt tình đối với cô, nước mắt cô khiến anh vô cùng đau lòng.
Nhưng anh lại không có cách nào thoải mái, không thể tha thứ được cho cô.
“Chú à, chúng ta vẫn nên tách ra đi. Nếu anh vẫn muốn trả thù thì trả thù em đi, không nên thương tổn ba em, ông ấy chỉ là vì thương cảm cho con gái mà thôi.” Tiếu Nhiễm thương tâm nhìn anh, nhẫn tâm nói ra lời chia tay.
“Em cứ ở trong nhà cho tôi! Không được sự cho phép của tôi, chỗ nào cũng
không được đi!” Cố Mạc căm tức nói xong, liền lạnh mặt rời đi.
Chỗ nào cũng không cho đi?
Ý của Cố Mạc là không cho cô về nhà mẹ đẻ?
Chẳng lẽ anh đối với cô còn có quyến luyến và không nỡ?
Vẫn lại là nói cô phải ở lại, chuộc tội của cô? Không chuộc xong thì không được rời đi?