Chu Cầm ngồi ở bên giường, vừa chải đầu cho phu nhân Tưởng vừa nói: “Khiết Nghi, tâm tình hôm nay không tồi.”
“Nhiên Nhiên.” Phu nhân Tưởng cười ha ha hai tiếng: “Nhiên Nhiên của mình...”
“Khiết Nghi...” Chu Cầm nghe được bà nói đến con gái, bất đắc dĩ thở dài: “Nhiều năm như vậy rồi...”
Chu Cầm muốn nói lại thôi, không nói thêm gì nữa. Con trai của bà không phải cũng cố chấp như vậy sao?
Vẫn là xinh đẹp, tao nhã, hồn nhiên... nhưng là cũng không thể vì thế mà
đóng cửa trái tim, vẫn thương tiếc người đã chết, không cho người sống
cơ hội. Tuy Tiếu Nhiễm không có khí chất tốt như Y Nhiên, nhưng là cũng
coi như thanh nhã đáng yêu. Nếu Cố Mạc có thể quên đi Y Nhiên, cùng Tiếu Nhiễm sống bên nhau, những ân oán này có thể qua đi thì nên để cho nó
qua.
Con người chủ yếu sống ở hiện tại.
Nhưng con trai của bà không hiểu đạo lý này.
Khiết Nghi cũng không hiểu.
Nhiều năm như vậy, Khiết Nghi thủy chung vẫn không bỏ được.
“Nhiên Nhiên? Nhiên Nhiên của mẹ?” Đột nhiên phu nhân Tưởng đẩy Chu Cầm ra,
nhảy xuống giường tìm kiếm khắp nói: “Nhiên Nhiên? Nhiễm Nhiễm? Nhiễm
Nhiễm? Con trốn ở đâu rồi hả?”
Chu Cầm nhìn thấy phu
nhân Tưởng này điên điên khùng khùng, lòng chua xót lau nước mắt. bà đi
qua ôm lấy đối phương, dịu dàng an ủi: “Khiết Nghi, Nhiên Nhiên ngủ rồi. Chúng ta không nên quấy rầy nó nghỉ ngơi. Tới này, mình chải đầu cho
cậu, chải đầu xong chúng ta cùng ăn bánh chẻo.”
“Nhiên Nhiên ngủ rồi?” Phu nhân Tưởng thần kinh nhìn Chu Cầm.
Chu Cầm lập tức gật đầu.
“Hư... không cần nói gì! Chúng ta đừng ầm ĩ đến nó.” Phu nhân Tưởng nắm tay
Chu Cầm, nhẹ nhàng đi về giường, sau đó ngồi ở trên giường, để Chu Cầm
chải đầu cho bà.
Nhìn thấy phu nhân Tưởng im lặng như
vậy, Chu Cầm có chút không thích ứng được, cũng có chút cảm khái. Bà chỉ đơn giản làm một cái búi tóc nhỏ cho phu nhân Tưởng, vì sợ phu nhân
Tưởng thương tổn mình, ngay cả tóc bị rối cũng không dám đụng vào.
Nhìn thấy khuôn mặt sạch sẽ của phu nhân Tưởng, hốc mắt của Chu Cầm lại ẩm
ướt. Khiết Nghi lúc trẻ rất đẹp, Y Nhiên cũng không bằng một nửa của
Khiết Nghi, vận mệnh cứ sai như vậy, bi kịch lại bi kịch, một người đẹp
lại bị đạp hư thành như thế này.
“Cậu nói Nhiễm Nhiễm tỉnh ngủ có thể tới tìm mình không?” Phu nhân Tưởng nhanh chóng hỏi Chu Cầm.
“Nhiễm Nhiễm? Khiết Nghi, cậu nói là Nhiên Nhiên sao?” Chu Cầm bồn chồn hỏi.
Khiết Nghi hồ
đồ thành như vậy rồi hả? Cả con gái của mình cũng đã gọi
sai.
“Nhiên Nhiên?” Phu nhân Tưởng gật đầu, lại lắc đầu: “Không... không phải là... Chu Cầm, cậu đang nói ai?”
“Nhiên Nhiên.” Chu Cầm không nghĩ tới phu nhân Tưởng có thể nhận ra mình, vui
mừng thiếu chút nữa rơi lệ: “Mình đang nói con gái bảo bối của chúng
ta.”
“Đi tới... đã tới rồi...” Đột nhiên vẻ mặt của phu nhân Tưởng trở nên đờ đẫn, miệng không ngừng thì thào nói.
Chu Cầm biết phu nhân Tưởng lại nghĩ tới con gái, khẩn trương giang rộng đề tài, lôi kéo tay bà nói: “Đi, chúng ta xuống lầu, mình nấu bánh chẻo
cho cậu. Nhân thịt heo rau hẹ, cậu thích nhất.”
Phu nhân Tưởng gật đầu, an tĩnh theo sát sau lưng Chu Cầm, theo bà xuống lầu.
Lúc nấu bánh chẻo, Chu Cầm len lén quan sát phu nhân Tưởng, nói với bác sĩ
Vương: “Tôi cảm giác cảm xúc của bà ấy hôm nay có vẻ ổn địng, tiến bộ
không ít so với lần trước tôi đến.”
“Uhm.” Bác sĩ Vương
gật đầu, lại không nói thêm gì. Tiếu Nhiễm bảo ông tạm thời giữ bí mật,
cho nên ông không thể nói ra nguyên nhân mà bệnh tình của phu nhân ổn
định. Sau khi phu nhân Tưởng hoàn toàn khỏi bệnh, ông sẽ nói cho người
của Cố gia biết nguyên nhân. Bây giờ còn không phải lúc.
Chu cầm nấu xong bánh chẻo, mang sang đi, nói với phu nhân Tưởng: “Khiết
Nghi, cậu nếm thử đi, xem tay nghề của mình có như ngày xưa không.”
Phu nhân Tưởng kẹp lên một miếng bánh chẻo, nếm một miếng, ha ha cười: “Ăn ngon? Nhiễm nHiễm đâu? Chu Cầm, kêu nó xuống ăn đi.”
“Nhiên Nhiên còn đang ngủ.” Chu Cầm vỗ tay bà, trấn an cảm xúc của bà.
“Để lại cho nó một bát. Nhiên Nhiên thích nhất cái này.” Chu Cầm ha ha cười rộ lên.