Editor: Nhã Y Đình
Tâm trạng Ninh Hạo nặng nề về đến nhà, vừa định lên lầu thì thấy ba đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt nghiêm túc. “Ba!”
Cậu hô một tiếng, vừa định lên lầu đã bị gọi lại.
“Chuyện gì vậy?” Ninh Hạo lạnh nhạt hỏi.
Hiện giờ cậu không có tâm trạng ứng phó với ba.
Tiếu Nhiễm bị thương khiến cậu rất đau lòng nhưng cậu lại chẳng có tư cách gì mà ở bên cạnh bảo vệ, chăm sóc cho cô cả.
Cậu có cảm giác cực kỳ vô lực.
Ninh Hướng Thiên vung tay, lập tức có người mang va li hành lý đến trước mặt Ninh Hạo: “Thiếu gia, hành lý của cậu!”
Ninh Hạo nhìn va li, lập tức ngẩng đầu lên nhìn ba mình: “Ba, ba định làm gì!”
“Ba đã cho người làm thủ tục chuyển trường cho con rồi! Đêm nay lên máy bay, đến thành phố B!” Ninh Hướng Thiên lạnh mặt nói.
“Con không đồng ý!” Ninh Hạo nhấc va li định lên lầu đã bị nhân viên của ba ngăn lại.
“Thiếu gia, xin cậu đừng khiến chúng tôi khó xử!”
Ninh Hạo cắn môi, không vui trừng mắt nhìn ba: “Chuyển trường hay không là v iệc của con! Ba lại tự ý làm thủ tục chuyển trường cho con là hành vi không có nhân quyền!”
“Mày đã khiến cả Ninh gia mất mặt hết mà con nói chuyện nhân quyền với tao sao?” Ninh Hướng Thiên tức giận rống to.
“Con không làm gì khiến ba mất mặt cả!” Ninh Hạo kiêu ngạo liếc mắt nhìn ba.
“Vợ người khác bị thương, mày ôm nó đến bệnh viện làm gì?” Ninh Hướng Thiên bất mãn chất vấn.
“Con chỉ làm tròn bổn phẩn của một người bạn học thôi!” Ninh Hạo ngẩng đầu, quật cường giải thích.
“Đừng nói với tao chỉ là bạn học! Ba mày có mắt! Ngày Tiếu Nhiễm kết hôn thì mày cũng mất hồn. Nếu không phải tao cấm túc mày thì mày đã sớm lên trang nhất rồi!” Mặt Ninh Hướng Thiên lạnh lùng, nghiêm túc. “Ông nội mày đã biết chuyện, cực kỳ tức giận, ra lệnh cho tao đưa mày về thành phố B. Hôm nay mày đồng ý cũng phải đi không đồng ý cũng phải về thành phố B. Việc này không được phép thương lượng!”
Lúc này, Ninh phu nhân đi từ trên lầu xuống, bất đắc dĩ nói với Ninh Hạo: “Hạo Nhi, lần này không phải chủ ý của ba con mà là
tử lệnh của ông nội con. Mẹ cũng chẳng có cách nào!”
“Vậy mấy người vác xác con lên máy bay đi!” Ninh Hạo nói xong, lách người đi qua mẹ, chạy lên lầu.
“Cái thằng không hiểu chuyện!” Ninh Hướng Thiên tức giận đổ lên đầu vợ, “Đều là do bà chiều!”
“Tại sao lại là do tôi chiều? Con trai cũng là của ông. Không dạy bảo được con trai là lỗi của cha!” Ninh phu nhân lạnh lùng nói xong cũng xoay người lên lầu, bỏ mặc Ninh Hướng Thiên đứng một mình trong phòng khách rống to.
“Mấy người! Lên lầu bắt người xuống cho tôi!” Ninh Hướng Thiên chỉ lên tầng, ra lệnh với vệ sĩ.
“Cái này..... vâng!” Vệ sĩ cũng khó sử liền gật đầu, lập tức chạy lên lầu.
Ninh Hạo khóa cửa xong, thả người xuống giường lớn.
Cậu không chịu đến thành phố B là vì nơi đó không có Tiếu Nhiễm.
Cậu cũng biết rõ điều kiện học tập ở thành phố B tốt hơn so với thành phố A rất nhiều. Ông nội là người có quyền thế nhất trong đại viện, có quen biết, bạn bè nhiều hơn thành phố A này. Nói như thế nào đi chăng nữa thì điều kiện ở đó đều tốt hơn thành phố A. Chỉ có đồ ngốc như cậu mới lựa chọn ở lại đây.
Nhưng mà cậu không thể đi.
Nếu cậu đi rồi, Tiếu Nhiễm gặp phải chuyện như ngày hôm nay thì ai đến bảo vệ cô đây?
Cho du Cố Mạc có tiền bạc nhưng thế lực của anh ta không thể nhúng sâu vào trong trường học được.
“Hạo Nhi! Mở cửa cho mẹ!”
“Mẹ, mẹ không cần thuyết thục con nữa! Ý của con đã quyết chắc chắn sẽ không thay đổi! Trừ khi đỗ vào đại học Q còn không cả đời này con sẽ không rời khỏi thành phố A!” Ninh Hạo cố chấp nói.