Editor: Chi Misaki
“Tiểu Hạo, con như vậy ba con cũng cực kỳ khó xử. Ông nội con còn đang tức giận tại thành phố B!” Ninh phu nhân chỉ còn biết khuyên nhủ mà thôi.
“Con nói, nếu con phải đi thành phố B, các người liền nâng thi thể của con đi đi!” Ninh Hạo lớn tiếng nói.
“Tiểu Hạo, con đây là đang ép mẹ!” Ninh phu nhân thương tâm thở dài.
“Phu nhân, có muốn tôi đá cửa không?” Một người đi tới, cung kính hỏi.
“Nơi này là nhà tôi, cậu đừng có tự tiện đụng chạm vào cái gì trong này cả! Cút!” Ninh phu nhân nghiêm mặt quát mắng.
Bà vẫn luôn cố gắng biểu hiện hạnh phúc ra cho người ngoài xem, nhưng chỉ có bà mới biết thân là phu nhân nhà giàu có bao nhiêu là cay đắng. Đối với Ninh Hướng Thiên mà nói, bà chỉ coi như một cái bình hoa di động, một người có thể giúp ông tiếp đãi khách quý miễn phí, một người có thể giúp ông nối dõi tông đường. Trong lòng Ninh Hướng Thiên chỉ có công việc, quyền thế, bà cho tới bây giờ cũng chả là gì cả.
Bà có thể chịu đựng được cuộc sống của ông bị công việc chiếm hết, nhưng bà lại không thể chịu đựng được thủ hạ dưới chướng của ông đến diễu võ giương oai.
Nơi này là nơi duy nhất bà có thể giữ được không gian của mình.
Người kia thấy vậy liền khom lưng, lùi lại phía sau một bước, nhưng chưa có rời đi.
Cậu ta chỉ chấp nhận mệnh lệnh của Ninh Hướng Thiên, cho dù là phu nhân của ngài ấy cũng không được!
“Tôi muốn mang Ninh thiếu gia xuống lầu. Hơn mười một giờ máy bay cất cánh, sắp không kịp rồi.” Cậu ta cung kính nói.
“Con tôi không đi! Cậu không nghe thấy sao?” Ninh phu nhân không khống chế được rống to. Có lẽ là bởi vì tâm tình quá mức mâu thuẫn, cho nên bà đột nhiên cảm thấy choáng váng, liền loạng choạng dựa vào hành lang.
“Tôi chỉ chấp hành mệnh lệnh của ngài Ninh.” Tùy tùng nhìn Ninh phu nhân một cái.”Xin thứ cho tôi vô lễ.”
Ninh phu nhân bất mãn hừ lạnh một tiếng.
Thật đúng là chân chó!
Bà nhỏ giọng than thở một câu.
Những thủ hạ này của Ninh Hướng Thiên cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe lời của bà, thật cùng một giuộc với Ninh Hướng Thiên, chẳng bao giờ đặt bà vào trong mắt.
Ninh Hạo đột nhiên mở cửa phòng, nói với người bên ngoài: “Các người hôm nay người nào đều cũng đừng nghĩ tới khuyên tôi!
Tôi cực kỳ kiên quyết!”
“Tiểu Hạo!” Ninh phu nhân khẩn trương vào nhà, trên dưới đánh giá Ninh Hạo một lần, thấy anh tất cả đều bình thường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.”Kỳ thật mẹ cũng không muốn cấm cản con cái gì, nhưng con gái trên đời này còn nhiều như vậy, con vì sao cứ phải nhất định giữ lấy một người con gái đã có chồng? Con cùng lắm cũng chỉ có thể là người thứ ba, nhưng cho dù con có đồng ý là người thứ ba thì ba con cũng không đồng ý. Ông nội con tuy đã thối lui, nhưng Ninh gia chúng ta vẫn có ảnh hưởng không nhỏ trong giới chính trị. Cho nên đời này, trừ con ra, ai cũng không đáng để con yêu.”
“Mẹ, Tiếu Nhiễm bất đồng. Cô ấy không phải là một người tùy tiện như vậy. Mẹ yên tâm, cho dù con có móc tim dâng lên cho cô ấy, cô ấy cũng không có động đến một cái.” Ninh Hạo thành thật giải thích.
“Vậy con cứ quấn lấy con bé làm chi?” Ninh phu nhân bất mãn hỏi.
Bà vẫn cho rằng cô gái tên Tiếu Nhiễm kia quấn lấy con trai bà, thật không ngờ lại là con trai bà quấn lấy con gái nhà người ta.
Vậy phải làm sao bây giờ?
“Con cũng không có quấn lấy cô ấy. Mà cô ấy cũng sẽ không cho con cơ hội. Con chỉ muốn nán lại thành phố A thêm mấy ngày. Chờ con thi đỗ đại học Q rồi, các người muốn con đi đâu cũng được! Mẹ, con chỉ cần thêm 5 tháng nữa thôi.” Ninh Hạo dùng ánh mắt cầu xin mẹ mình.
“Vạn nhất con không đỗ được đại học Q thì phải làm sao bây giờ?” Ninh phu nhân cũng không có lập tức đáp ứng con trai, mà nói ra một khả năng có thể xảy ra.
“Con liền chấp nhận sắp xếp của ba, đi Mĩ du học.” Ninh Hạo hạ giọng nói.
“Được! Lúc này mẹ thay ba con quyết định! Nếu con không đỗ đại học Q, liền ngoan ngoãn đi Mỹ du họ cho mẹ.” Ninh phu nhân kiên định nói.
“Được!” Ninh Hạo bất chấp nói.