Editor; Chi Misaki
"Mẹ, Tiểu Nhiễm không trở về?" Cố Mạc về đến nhà, lên lầu không tìm được Tiếu Nhiễm, vô cùng bồn chồn, liền xuống lầu hỏi.
Chu Cầm kinh ngạc ngẩng đầu: "Con bé không phải về nhà mẹ đẻ sao?"
"Con đến nhà cha vợ đón cô ấy, người hầu nói cô ấy đã sớm rời khỏi. Con gọi điện thoại cũng không được, cứ cho rằng cô ấy đã ngủ thiếp đi nên không nghe điện thoại." Cố Mạc lo lắng nhăn mày lại.
Tiếu Nhiễm rất ít khi tắt điện thoại.
Duy nhất chỉ có một lần để cho anh không tìm thấy là vì dỗi anh.
"Cô ấy không ở cùng ông thông gia?" Chu Cầm cũng bàng hoàng hỏi lại, buông khăn tay, cởi tạp dề xuống, vội vã hỏi Cố Mạc.
"Không. Con đã gọi điện thoại cho ba vợ rồi." Cố Mạc nói xong, liền lấy chìa khóa xe ra, cước bộ vội vàng đi ra ngoài, "Mẹ, không cần chờ con về ăn cơm. Con đi tìm Tiếu Nhiễm!"
"Này lại có chuyện gì rồi hả?" Chu Cầm lo lắng nhìn con trai mở cửa Maybach, lên xe, biến mất giống như cuồng phong ở trước mặt bà, bất an trong lòng liền không ngừng dâng lên.
Tiểu Nhiễm tuy ngẫu nhiên tùy hứng, nhưng đúng là một đứa bé ngoan, chưa bao giờ vô cớ về trễ hoặc mất tích.
"Chu Cầm, làm sao vậy?" Bà nội Cố lăn bánh xe từ trong phòng đi ra, có chút lo lắng hỏi.
"Mẹ, mẹ làm sao lại ra đây?" Chu Cầm khẩn trương tiến lên, đẩy xe lăn giúp mẹ chồng.
"Mẹ vừa mới nghe thấy giọng nói Cố Mạc, hai người đã nói cái gì vậy? Về ai thế?" Bà nội Cố không yên tâm hỏi.
"Có lẽ là do Nhiễm Nhiễm không nghe điện thoại thôi, không gọi điện được cho con bé. Tiểu Mạc đã đi ra ngoài tìm rồi." Chu Cầm nhanh chóng giải thích. Bà sợ mẹ chồng sẽ lo lắng, cho nên trả lời có chút uyển chuyển.
"Vạn nhất lại gặp chuyện không may thì sao!" Bà nội Cố lo lắng cũng đã hiện rõ trên nét mặt rồi.
Tết âm lịch này xảy ra quá nhiều chuyện không tốt lành, bà thực sự sợ Tiếu Nhiễm lại xảy ra chuyện không may.
"Mẹ, đừng bi quan như thế. Có lẽ chỉ là điện thoại hết pin thôi. Tiểu Nhiễm không phải còn có một người bạn thân sao? Có lẽ cùng bạn thân đi chơi rồi cũng nên." Chu Cầm đột nhiên nhớ tới vào đêm ba mươi kia đến nhà làm khách có một vị là bạn thân của Tiếu Nhiễm tên là Vương Giai Tuệ, liền cười an ủi mẹ chồng.
"Nha đầu kia gọi là gì nhỉ?Giai Tuệ?" Bà nội Cố
cố gắng nhớ lại.
“Vâng ạ.”
"Con gọi điện thoại cho Cố Nhiên, để cho thằng bé gọi điện cho bạn học của Tiểu Nhiễm xem Tiểu Nhiễm có ở đấy không." Bà nội Cố bình tĩnh dặn dò nói.
"Vâng!" Nghe theo lời mẹ chồng nói, Chu Cầm lập tức lấy điện thoại di động ra.
Mẹ chồng tuy lớn tuổi, nhưng lúc quan trọng nhất liền không hề hồ đồ, thậm chí có thể dùng cụm từ” Gừng càng già càng cay” để hình dung bà. Chính bà có đôi khi gặp sự cố còn bối rối lo lắng, nhưng mẹ chồng bà thì chuyện càng lớn lại càng trở nên trầm tĩnh.
Đây cũng là một điểm mà bà không thể không bội phục mẹ chồng mình.
"Tiểu Nhiên, con có số điện thoại của Giai Tuệ hay không? Cái gì? Con ở cùng với con bé? Con có liên lạc được với Tiếu nhiễm không?" Chu Cầm nghe thấy con trai bảo đang ở cùng với Giai Tuệ liền sốt sắng hỏi.
"Mẹ, con cùng bạn gái... A... Bạn bè gặp mặt, làm sao có thể mang theo một cái bóng đèn bên người.
Chu Cầm tựa hồ nghe thấy thanh âm con trai hít một ngụm khí, bà liền buồn cười.
Con trai vẫn luôn thuận lợi trong công việc cuối cùng cũng gặp được khắc tinh rồi.
Nếu Vương Giai Tuệ có thể trị được Cố Nhiên, trái lại lại là một chuyện tốt.
Bà cũng không phản đối đứa bé kia xuất thân bình thường.
"Tiểu Nhiên, anh con tìm không thấy Tiểu Nhiễm. Con cùng Giai Tuệ mau hỗ trợ tìm người đi." Chu Cầm thu lại nụ cười, nghiêm túc ra lệnh.
"Anh con tìm không thấy chị dâu nhỏ? Làm sao có thể? Dựa vào năng lực của anh ấy, chỉ cần một cái định vị là có thể tìm được." Cố Nhiên nhàn nhã trả lời.
Không quá vài giây sau Chu Cầm liền nghe thấy ở đầu bên kia điện thoại thanh âm Cố Nhiên kêu đau cùng giọng nói lo lắng, bồn chồn của Giai Tuệ.
"Tiểu Nhiễm mất tích mà anh còn có tâm trạng nói đùa?!Anh cái bác sĩ Mông Cổ này!"
"Anh nào có nói đùa?Anh là đang nói tình hình thực tế mà!"