Editor: Nhã Y Đình
"Mau gọi điện thoại cho đám bạn xấu làm ở cục cảnh sát của anh, nhờ bọn họ giúp đỡ đi tìm người đi!" Vương Giai Tuệ nhéo lỗ tai Cố Nhiên, bá đạo ra lệnh.
"Bà cô nhỏ của tôi ơi, em buông tha cho lỗi tai của anh trước đã!" Cố Nhiên vội vàng xin tha.
Vương Giai Tuệ buông lỗ tai của Cố Nhiên ra, chống nạnh chờ anh.
"Anh đảm bảo anh trai anh có bản lĩnh hơn cả anh đó." Cố Nhiên vừa định nói thêm gì nhưng thấy ánh mắt lạnh như băng của Vương Giai Tuệ vội vàng lấy di động ra. "Được rồi, được rồi! Anh gọi!"
Thấy Cố Nhiên đã gọi ít nhất cho năm người bạn làm ở cục cảnh sát, Vương Giai Tuệ mới thả lỏng một hơi.
Hi vọng có cảnh sát giúp đỡ sẽ mau chóng tìm được Tiếu Nhiễm.
——
Cố Mạc vừa lái xe tìm kiếm bóng dáng của Tiếu Nhiễm khắp nơi vừa nghe điện thoại: "Không xác định được vị trí? Sao có thể chứ?"
Anh cài hệ thống định vị trong di động của Tiểu Nhiễm chính là sợ có một ngày anh không tìm được cô.
Không ngờ rằng hôm nay hệ thống định vị cũng không xác định được vị trí.
Không kiên nhẫn đối phương giải thích bằng những thuật ngữ chuyên nghiệp, Cố Mạc cảm thấy phiền ném di động vào trong ghế, lái xe khắp thành phố A.
Sắc trời càng lúc càng tối, tâm trạng của Cố Mạc càng lúc càng tệ hơn.
Nhất định không có việc gì!
Anh thầm an ủi bản thân.
Đỗ xe bên bờ sông, anh lấy di động gọi cho Tiếu Nhiễm một lần nữa.
Lại không kết nối được.
Cố Mạc sắp điên rồi.
Ngay cả lúc bị gấu hoang đuổi giết anh cũng không cảm thấy sợ hãi như lúc này.
Tìm không thấy một người có cảm giác bất an như thổi một quả bóng, càng thổi càng lớn, giống như muốn nổ tung lồng ngực anh.
Xác định di động không thể kết nối được, Cố Mạc lại khởi động xe, đi trong đêm tối.
——
Tiếu Nhiễm gục xuống bàn, bị sự đau lòng hành hạ.
Cô biết rằng bản thân không có tư cách ghen tị với Tưởng Y Nhiên hoàn mỹ.
Cô không có tư cách ghen tị với vị trí của cô ấy trong lòng Cố Mạc.
Tuy Cố Mạc đã che giấu tình cảm của Tưởng Y Nhiên đi nhưng anh vẫn không thể quên Tưởng Y Nhiên được.
Anh đặt cô ấy ở một vị trí quan trọng nhất —— ký ức.
"Tiểu thư, chúng tôi sắp đóng cửa rồi!" Nhân viên phục vụ đi đến bên cạnh Tiếu Nhiễm, cẩn thận nhắc.
Lúc này, Tiếu
Nhiễm mới phát hiện bây giờ rất muộn rồi, quán cà phê cũng sắp đóng cửa.
Cô vội vàng đứng dậy, hơi cúi người xin lỗi đối phương, thất thần rời khỏi quán cà phê.
Nhà — cách gần như vậy nhưng cô không có dũng khí đi về.
Nhìn khu biệt thư bật đèn sáng trưng, Tiếu Nhiễm đứng ở giữa đường, đáy mắt mờ mịt.
Cố Mạc lục tung cả thành phố A nhưng không thấy bóng dáng Tiếu Nhiễm đâu cả bèn quyết định về nhà trước rồi nghĩ biện pháp khác.
Lúc chạy xe đến gần biệt thự Tưởng gia, ánh mắt anh bị một bóng dáng quen thuộc đi trước hấp dẫn.
Anh đạp mạnh phanh xe, đỗ bên cạnh bóng dáng thê lương kia.
Không đợi xe dừng hẳn anh vội vàng nhảy xuống, lo lắng ôm cả người lạnh lẽo của Tiếu Nhiễm vào trong lòng.
Cảm giác vui sướng mất đi rồi lại tìm thấy được ngập tràn khắp người.
Anh nhắm chặt mắt lại, hốc mắt hơi xót.
Anh lục tung cả thành phố A nhưng lại không nghĩ rằng Tiểu Nhiễm ở ngay gần nhà.
"Nhóc con, hù chết anh rồi!" Anh khàn giọng nói. "Lần sau em đi đâu có thể gọi điện báo cho anh một tiếng trước được không?"
Tiếu Nhiễm mê mang nhìn Cố Mạc.
Anh khẩn trương vì cô sao?
Nếu cô và Tưởng Y Nhiên cùng biến mất. Anh sẽ tìm ai trước đây?
Đột nhiên Tiếu Nhiễm cảm thấy rất thất vọng về bản thân.
Từ lúc nào cô lại biến thành một người phụ nữ ghen tị như vậy?
Cô hắng giọng, cười chua xót: "Chơi quá vui nên quên mất điện thoại cho anh!"
"Lần sau không được như vậy nữa!" Cố Mạc đau lòng ra lệnh.
Anh đoán không ra cô bị làm sao.
Vẻ mặt đau khổ của Tiếu Nhiễm khiến anh có chút không quen. Vậy mà anh không nhìn thấu cô.