Edit: Đan Thảo
Beta: Thanh Yên
Nguồn: Yên Nhiên
Follow nhà để cập nhật truyện nhanh nhất nhé~
08/05/2021
- ---------------------------------
Có rất nhiều lời muốn nói nhưng không có cách nào nói ra khỏi miệng.
Đàm Anh Anh mở miệng, lại phát hiện có mấy lời thật sự không biết là nên nói thế nào, thế là đổi thành nói ít lời đi, trời sinh là một tác giả mẫn cảm và bao bọc bởi sự kiêu ngạo, cùng với lòng tự trọng cũng bị đặt ở một chỗ rất rất sâu.
Cho nên cuối cùng cô chỉ nhắm mắt lại, nói: "Ngủ thôi."
Đây là lời nói thật, cô nằm ở trên giường cơ thể cùng với đầu óc đều hoạt động cả ngày, nên vừa nằm xuống sự mệt mỏi như bị thuỷ triều đánh úp.
Phó Hoài nhìn cô trong chốc lát, đưa tay thay cô chỉnh lại góc chăn.
"Ừ, vậy ngủ đi."
Một đêm không mộng mị, nhưng vẫn là ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, giống như hôm qua Phó Hoài đã rời khỏi đây.
Trước kia dường như rất ít khi cô không nhìn thấy bóng dáng anh, bình thường đều là cô ngại anh quá dính người, chê anh một bước cũng theo sát, buổi tối lại phiền chuyện anh không trở về phòng của mình, mà chỉ muốn ngủ ở chỗ của cô.
Cô thậm chí còn tiêu cực nghĩ, đây chẳng lẽ là loại người đàn ông mà khi đạt được thì sẽ không còn cảm giác mới mẻ mà người ta thường nói ư, chẳng lẽ bởi vì hai người đã quan hệ nên anh mới lộ ra bản chất thật sự của mình?
Chỉ là đàn ông cả thôi, đều là thực sắc tính dã*.
*Thực sắc tính dã: Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.
Lúc đến studio, anh quả nhiên không có tới, lần này là nhờ người khác đến báo, còn bóng dáng của anh thì chưa từng xuất hiện ở đây.
Bỗng dưng, Đàm Anh Anh có chút tức giận: "Xin nghỉ phép không phải là xin trước một ngày ư? Ngày hôm nay mới xin mà các cũng đồng ý?"
"Không phải, đây là.... Đạo diễn trực tiếp đồng ý, nên cũng không ai dám từ chối cả."
Cô xem anh ta như là bị ma quỷ ám, quay người đi vài bước, lại không thể nhịn được mà nở nụ cười tự giễu.
Nói không chừng người thật sự bị ma xui quỷ khiến đó là cô mới đúng.
Cảnh quay đều lấy bối cảnh ở vùng ngoại thành, nhưng dù sao cũng không phải ở trên núi, cách nội thành cũng không có xa, Đàm Anh Anh đi vào trung tâm thành phố, không biết là bị cái gì đó thôi thúc, chỉ nghĩ là đến xem thôi cũng được.
Nhân duyên đúng là có thể trùng hợp như vậy.
Cô vậy mà lại thấy Phó Hoài, lần này là ở trước một công ty vô cùng sang trọng, anh vẫn mặc bộ âu phục như thường ngày, mà bên cạnh vẫn là người phụ nữ cười rộ lên trông thật đẹp mắt kia.
Có lẽ là vì đã nhìn thấy hai lần, ngược lại có nhiều thứ thật sự có thể buông tay được rồi.
Cô nghĩ,cũng không thể không làm sáng tỏ, dù sao cũng muốn cho một cơ hội cuối cùng.
Thế là cô lấy hết dũng khí gửi cho Phó Hoài một tin nhắn.
[Bọn họ nói hôm nay anh không có ở đến phim trường, tạm thời xin nghỉ, vậy bây giờ anh đang ở đâu?]
Lúc cô gửi tin nhắn là lúc Phó Hoài đã bước vào trong tòa công ty đó, Đàm Anh Anh không thấy rõ được tên của công ty đó là gì, chỉ thấy người phụ nữ ấy đi theo anh vào, dọc trên đường thỉnh thoảng gật gật đầu chào hỏi với người đối diện.
Đàm Anh Anh nhìn đến thất thần, lại nhận được tin nhắn của Phó Hoài.
Anh nói: [Trong nhà có chút chuyện.]
Nói dối.
Nếu như không tận mắt nhìn thấy anh và người phụ nữ kia đi vào công ty, cô quả thực là đã tin.
Người phụ nữ đó làm việc ở chỗ này sao? Bởi vì công ty đó rất khí thế, có thể cho anh được rất nhiều tài nguyên tốt, cho nên anh chọn như vậy?
Cổ tay đặt ở bên hông run lên, không nghĩ là tới cuối cùng vẫn không thể chạy thoát được cái cốt truyện đầy máu chó này, trái tim khẽ rung động hai cái, cuối cùng vẫn không có rời đi.
Quan hệ của bọn họ như vậy, thậm chí tư cách để tức giận cũng không có.
Đàm Anh Anh trở về khách sạn trước, nhưng làm sao cũng đứng ngồi không yên, không thèm nghỉ ngơi một chút đã lập tức đến đoàn làm phim.
Vẫn là cảnh tượng lúc cô rời đi, nam nữ diễn viên chính ngồi ở trên bậc thang, chuẩn bị cho cảnh diễn tiếp theo.
Cô kéo cái ghế, không nhớ đạo diễn đã nói cái gì với cô, chỉ là không yên lòng mà đáp lại, sau đó lại xem nam nữ diễn viên chính diễn.
Đoạn này là do mấy ngày hôm trước cô tạm thời thêm vào, nam chính không thể nhập vai được, đã nhiều lần diễn nhưng trạng thái đều không đúng, bởi vì lúc diễn không có cảm giác ngây thơ cần có, giống như là làm cho những diễn biến tiếp theo đều đoán được hết, và cũng làm cho nội dung ngọt ngào của cốt truyện cũng bị giảm đi một chút.
Hôm nay đạo diễn có chút việc nên không có ở studio, nên đều do phó đạo diễn chỉ đạo.
Tô Lễ ngồi ở bên cạnh, bỗng nhiên phó đạo diễn nghĩ ra cái gì đó, nghiêng đầu nói với cô hai câu.
Cô không có hứng thú: "Không cần."
"Trải qua chuyện lần trước, cô cũng biết cậu ta là một diễn viên có thể bắt được cảm xúc khi tự mình trải nghiệm. Nếu không để cậu ấy trực tiếp trải nghiệm thì cảnh này không thể nào qua được. Ngày đầu tiên cùng với nhau, nếu cảnh quan trọng như vậy mà diễn không tốt, thì sẽ làm cho bộ phim ngôn tình ngọt ngào này có cảm giác không tới." Phó đạo diễn nói: "Tôi thấy động tác cũng không phải quá khác người, cô để ý sao?"
Đàm Anh Anh vì bị đòi hỏi này quấy rầy một hồi, biết rõ là phó đạo diễn cũng vì chất lượng của bộ phim mà suy nghĩ, hơn nữa cũng không có biện pháp nào khác, thế là cô thỏa mãn mong muốn của phó đạo diễn, đẩy đám người ra đi vào chính giữa khu vực diễn.
"Sửa lại cảnh diễn đi." Cô nói.
Nữ diễn viên có chút mờ mịt mà nhìn cô: "Thay đổi như thế nào?"
"Đoạn này sẽ được đổi thành một bên chạy trốn còn một bên thì đuổi theo."
Nói một hồi, nhìn thấy hai diễn viên đều lộ ra vẻ mặt mờ mịt, Đàm Anh Anh biết rõ mình lại phải đích thân lên, ở đoàn phim này cô đúng thật sự là vừa làm cha vừa làm mẹ.
Cô để cho nam chính lên xe chờ, sau đó lại đứng ở vị trí của nam chính, làm một loạt các động tác để Tưởng Y Y nhìn.
Tưởng Y Nhiên đỏ mặt gật đầu.
Nam chính trở lại vị trí, quay mấy lần, cũng không qua được.
Có dạng diễn viên ổn định, sẽ không xảy ra những lỗi cơ bản, nhưng để đem đến niềm vui bất ngờ thì cũng không có, căn bản là chỉ đạt được 70 80 điểm thôi, giống như Tưởng Y Y đây.
Cũng có dạng diễn viên có thể dễ dàng cho ra những màn trình diễn tuyệt vời và sâu sắc, cao nhất là 90 điểm, nhưng lại không ổn định, và thỉnh thoảng cũng chỉ đạt được 50 đến 60 điểm.
Nam chính là thuộc vào loại sau.
Nếu anh không có trải nghiệm nhân vật tốt thì làm sao cũng không thể nào diễn tốt được.
Phó đạo diễn cùng Đàm Anh Anh thì thầm một lúc, sau đó cười nói: "Không có gì, lúc trước cô không phải cùng diễn viên nam hai kia diễn cảnh hôn