SẮC HOA ANH ĐÀO
Chương 8: Một đêm bảy lần
Edit: Thanh Yên
Nguồn: Yên Nhiên
Follow nhà để cập nhật truyện nhanh nhất nhé~
14/04/2021
- ------------------------------
Sau khi nghe rõ được lời người đàn ông nói, Đàm Anh Anh cơ hồ là vô thức xoay người lấy tay che môi anh lại.
Tưởng Y Y có chút kỳ quái nhìn cô một cái: "Không nhiều sao? Vậy tôi không uống đâu."
"Không phải không phải!" Mặt Đàm Anh Anh đỏ lên, đem bình giữ ấm đưa tới: "Cái này nước nhiều _____"
Nhưng chuyện các người nói không phải là cùng một đề tài!
Phó Hoài kéo tay của cô ra, lúc nói chuyện hơi thở phả vào tay của cô.
"Vậy cái gì nước không nhiều?"
Cô vừa vội vừa tức, lòng bàn tay cũng bị hơi thở của anh đốt nóng lên, nhưng thật sự là không tìm ra lời nào để phản bác lại, cuối cùng chỉ có thể là dùng sức đạp anh một đạp.
Thế là đôi giày sạch bóng bia bị in lên vết bẩn của dấu chân, nhưng anh dường như cũng không tức giận.
Người đàn ông tựa vào cửa sổ xe, trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp.
Ánh sáng buổi sáng dịu dàng, những ngọn núi bao quanh, gương mặt của anh thư giãn thả lỏng, màu sắc xa xôi ẩn ẩn trên cửa sổ xe.
Cô ngồi ở bên cạnh anh, hơi thở rất gần, chân thực cùng sinh động đã lâu không thấy.
Điều này khiến anh tự nhiên thấy vui vẻ, bóng cô in trên cửa sổ, anh nhìn xuyên qua bóng hình ấy là cảnh tượng bên ngoài vụt vụt lướt qua.
Mặc dù đường lên núi rất ngoằn ngoèo khúc khuỷu, nhưng cảnh quay ngày hôm nay cũng coi như thuận lợi, sáu giờ chiều, nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành.
Lúc ăn cơm tối, Phó Hoài có uống chút rượu, nói cũng thật kì lạ, tửu lượng của người đàn ông này tốt vô cùng, giống như là đã rèn được ở đâu vậy, cuối cùng tất cả người trên bàn đã say gục mất, nhưng vẻ mặt vẫn ung dung bình thản.
Bởi vì đã nhận được bài học từ lần uống rượu lúc trước nên lúc này dù đánh chết Đàm Anh Anh cũng không dám dính một giọt rượu.
Chỉ còn hai người bọn họ là hoàn toàn tỉnh táo, đưa mấy người nhao nhao kia về phòng.
Thật vất vả mới hộ tống xong đám người kia, Phó Hoài người mới vừa rồi còn kiêng được cả hai người đàn ông to khoẻ về phòng, bây giờ đột lại nhiên có chút say rượu.
Nhìn bước chân của anh có chút không vững, hơi lảo đảo, Đàm Anh Anh vội vàng đỡ lấy anh.
Sau đó, anh ân cần rút thẻ phòng từ trong túi cô ra, quẹt của đi vào.
Bước vào gian phòng của cô.
Đàm Anh Anh đưa tay ra, vô thức muốn ngăn anh lại.
Người đàn ông đưa mắt nhìn bốn phía một vòng, thấp giọng nói: "Nhìn đi, không có ai cả."
Đàm Anh Anh:?
Cô bất giác hiểu được: "Không phải là anh cố ý chuốc say bọn họ để có thể quang minh chính đại bước vào phòng tôi đó chứ?"
"Tôi cũng có chút say mà."
..............
Đàm Anh Anh: "Đang yên đang lành anh cởi quần áo làm gì thế?"
Anh trả lời hết sức tự nhiên: "Cũng cần phải tắm rửa chứ."
Hình như cũng đúng.
Đàm Anh Anh bước qua, giúp anh cởi nút áo.
.................
Sau đó không biết như thế nào lại biến thành bộ dáng như bây giờ.
Bọn họ khoả thân đối mặt với nhau, Đàm Anh Anh bị ôm trên bồn rửa tay, dưới người là bàn đá cẩm thạch dài cứng rắn, còn rất lạnh nữa, còn trên người thì được anh chậm rãi hôn khắp nơi, cùng với cơ thể nóng hổi đang áp sát cô.
Nóng lạnh kết hợp với nhau vô cùng kích thích, cơ thể cô run rẩy, sự nhạy cảm ngày càng lan rộng ra, vành tai bị anh ngậm lấy, cô mơ hồ cảm thấy ở phía dưới đã ẩm ướt đến không chịu nổi.
Bàn tay Phó Hoài đặt trên nhũ thịt của cô, cẩn thận nhào nặn, trêu đùa nhũ tiêm, một bên khác thì dùng môi răng phác họa đường cong của nó, đôi lúc còn ác độc khẽ cắn một cái, đổi lấy cô nhẹ giọng rên rỉ: "Ưm..."
Cô không khống chế được mà cong người ngã ra phía sau, dưới ánh đèn dịu nhẹ của phòng tắm, cái cổ thiên nga của cô tạo nên một vòng cung yếu ớt mà lại vô cùng xinh đẹp.
Sau đó là trở lại giường.
Phó Hoài cho cô chống đỡ nơi mép giường, đầu lưỡi liếm mút xương quai xanh quyến rũ, mút một cái tạo ra dấu vết nhàn nhạt, cây gậy nóng hổi kia áp lên bụng của cô, cô có thể cảm nhận được sự ướt át cùng nhiệt độ nóng hổi của món đồ kia.
Anh thấp giọng hỏi: "Có thể vào được không?"
"............"
Đàm Anh Anh khó khăn nói ra một câu: "Nếu tôi nói không được thì anh sẽ không vào sao?"
Anh nói: "Ừm."
"..... Có thể." Một lúc lâu sau, âm thanh yếu ớt như muỗi kêu của cô vang lên: "Vào đi."
Môi lưỡi người đàn ông cuống vào vành tai cô, ngón tay vuốt ve nơi đùi non mềm, làm cho nước mật ngọt của cô càng chảy ra nhiều hơn, lặp lại vài lần như thế, lại nghiêng người áp lên người cô, kéo tủ đầu giường ra, giống như là kiếm cái gì đó.
Đàm Anh Anh: "Anh kiếm cái gì vậy?"
Giọng anh khàn khàn, tràn ngập mùi vị tình dục: "Tìm bao."
Anh kiếm một hồi, các đồ vật binh binh bang bang do va chạm vào nhau mà vang lên, cô cảm thấy bên cạnh có chút ánh sáng đang truyền đến, giống như là anh đang mở điện thoại lên vậy.
Lúc này anh mở điện thoại lên làm gì?