Tại khu mua sắm, Vệ Phỉ Mạn đi cùng Tiêu Ngọc đến siêu thị mua ít đồ cho em bé của Lôi Kiều thì gặp Tần Triết Hữu cũng đang đi khảo sát ở đây.
"Chào cô, Vệ tiểu thư" - Tần Triết Hữu hôm nay lịch lãm cũng trưởng thành nghiêm túc hơn rất nhiều.
"Chào anh, Tần thiếu gia" - Vệ Phỉ Mạn có chút khó xử gật đầu chào anh ta một cái.
"Tôi có chuyện muốn nói với Vệ tiểu thư một lát được chứ ?" - Tần Triết Hữu ánh mắt như ám chỉ gì đó qua phía Tiêu Ngọc.
"À được tiện thể tôi đi mua ít đồ cá nhân.
.
chị và Tần thiếu gia cứ thoải mái" - Tiêu Ngọc khôn khéo nhanh chân chạy mất còn chưa kịp để Vệ Phỉ Mạn từ chối.
!
Trong khu cafe, Vệ Phỉ Mạn khuôn mặt hơi đỏ lại hồi tưởng lại vài chuyện.
"Chuyện tối hôm đó! tôi sẽ chịu trách nhiệm.
.
" - Tần Triết Hữu không ngại nói ra, giọng điệu nghiêm túc.
"Cái.
.
cái.
.
đó.
.
tôi không cần.
.
cứ coi như không xảy ra gì là được.
.
tôi dù sao cũng không gặp lại anh.
.
" - Cô lúng túng ngại ngùng vội vàng nói, Tần Triết Hữu rất kiên nhẫn vội trấn an.
"Không sao, cô hãy từ từ suy nghĩ! tôi chờ cô" - Tần Triết Hữu đưa cho cô một ly bạc xỉu nóng cả giọng nói đến hành động đều rất từ tốn.
----------------
Sau khi Tần Triết Hữu rời đi, hai người Vệ Phỉ Mạn và Tiêu Ngọc cũng đến chỗ Lôi Kiều.
Trên đường đi, Vệ Phỉ Mạn đầu óc cứ như treo trên mây hoàn toàn không thể tập chung gì cả.
Lâu lâu lại nhớ đến Tần Triết Hữu khiến não cô muốn nổ vì áp lực vậy.
----Hồi tưởng----
Hôm đó là ngày nghỉ của Vệ Phỉ Mạn nên cô đã đến một quán rượu uống đến mức bước đi cũng lấp vấp loạn choạng không vững.
Một số tên lưu manh thừa cơ hội mà tiến lại định giở trò với cô nhưng may gặp phải Tần Triết Hữu cũng ở đó! anh ta xử đám người lưu manh kia một trận xong rồi đưa Vệ Phỉ Mạn về.
"Cảm.
.
ơn anh Tần.
.
Tần thiếu gia" - Giọng nói cô dịu nhẹ như một tấm lụa mỏng manh lướt qua lòng hắn.
"Cô mau vào nhà đi" - Tần Triết Hữu đưa đến trước cửa nhà vì sợ ảnh hưởng danh tiếng của cô nên đã cố tình đỗ xe cách xa nhà một chút.
"Tôi.
.
tôi đi ngay đây, phiền anh quá.
.
" - Vệ Phỉ Mạn bước xuống xe đi không vững suýt nữa thì ngã may mà Tần Triết Hữu nhanh chân lẹ tay đỡ cô.
"Cô.
.
cô Vệ.
.
cô không sao chứ ?" - Tần Triết Hữu nghĩ là bản thân anh ta điên mất rồi, phụ nữ xinh đẹp tựa hoa đúng là nguy hiểm.
Cơ thể Vệ Phỉ Mạn bất chợt ngã vào người anh ta cứ toả ra mùi rượu thơm nồng đúng là không thể cưỡng lại, tình cảnh lúc này hoàn toàn làm đầu óc hắn ta rối không biết xử lí làm sao thì đột ngột Vệ Phỉ Mạn bật dậy ôm lấy người hắn! ánh mắt mê người.
"Đàn ông thật xấu xa mà! lại dám lừa tôi.
.
" - Vệ Phỉ Mạn này hoá ra bị tra nam lừa chẳng trách cả người nồng nặc mùi rượu như thế.
"Cô.
.
cô thế này.
.
" - Tần Triết Hữu chưa nói hết thì cô đã đột