Lý Kinh Mạn nói: “Bạn cháu muốn mua túi xách second hand nên hẹn đến xem, nhưng có lẽ là hàng giả nên không cần nữa.”
Cô gái tóc ngắn nhíu màn.
Khổng Mân bỗng nói: “Mua tại quầy chuyên doanh thì tốt hơn. Không phải mẹ cháu hay đi nước ngoài chơi sao? Cháu có thể nhờ bà ấy mua một chiếc.”
Lý Kinh Mạn đáp: “Gần đây bà ấy không đi, nói không tìm được chị em đi cùng. Lần trước vẫn đi cùng dì còn gì.”
Khổng Mân bảo: “Dạo này dì bận quá, mãi mới dành ra được một ngày để rủ Tiểu Chiêu đi dạo cùng.”
Lý Kinh Mạn hỏi: “Dì đã ăn cơm chưa ạ, bọn cháu đang chuẩn bị đi ăn, dì có đi cùng không?”
Khổng Mân dè dặt.
Khang Chiêu lên tiếng, “Các cô ăn đi, tôi còn có việc đi trước.”
Lý Kinh Mạn: “Nếu không vội thì ăn chung đi, không cần chờ lâu đâu, thức ăn đưa lên nhanh lắm.”
Khang Chiêu: “Có việc gấp.”
Khổng Mân cân nhắc tiếp lời: “Đúng là trong nhà dì có việc thật, đang định về đây. Mạn Mạn à, lần sau cháu đến nhà dì ăn cơm nhé.”
***
Trên đường về, hai mẹ con không nói gì.
Gara dưới lầu đang mở, một chiếc Jeep Cherokee đậu bên ngoài.
Khổng Mân lẩm bẩm: “Không phải bố con ra ngoài đánh golf à, sao xe lại ở đây.”
Lúc sau Khổng Mân đã nhanh chóng tìm được nguyên nhân.
Trên bàn cơm có hai đĩa thức ăn, một người đàn ông trung niên đầy tinh thần đang nâng ly uống rượu.
Khổng Mân cười, vừa cởi khăn lụa vừa đi đến, “Nhìn kìa, ông chủ Hứa ba cao* của chúng ta lại đang uống rượu.”
(*Ba cao: huyết áp cao, mỡ máu cao, đường trong máu cao.)
Hứa Kiến Hoài mỉm cười, “Mới rót ra thôi, còn chưa uống, đang tính mời bác sĩ Khổng đến uống đây.”
Khang Chiêu cười cười, xoay người đi lên lầu.
Hứa Kiến Hoài nhìn ly rượu, “Ăn cơm rồi hả?”
Khổng Mân che môi cười, nhấp một ngụm, đoạn nhíu mày trả lại cho Hứa Kiến Hoài, “Một ly này thôi đấy, không được uống nhiều.”
Hứa Kiến Hoài giơ hai tay nhận, “Đa tạ bà xã đã độ lượng từ bi.”
“Vẫn chưa ăn cơm.” Bỗng Khổng Mân thấp giọng, kể lại chuyện ở trung tâm mua sắm, “Thằng bé Tiểu Chiêu tính tình ôn hòa, thế mà gặp Mạn Mạn lại như dẫm phải gai, không biết rốt cuộc hai đứa nó đã có chuyện gì.”
Hứa Kiến Hoài nói: “Chắc là động đến chuyện nguyên tắc gì đó, ví dụ như, Mạn Mạn muốn gọi Tiểu Chiêu về thành phố công tác.”
Khổng Mân thở dài, “Đợi đến khi nó kết hôn, ắt sẽ muốn tạo điều kiện tốt cho con cái.”
Hứa Kiến Hoài lại nhấp một ngụm trà, “Anh còn cơ hội vài năm giúp nó, hy vọng nó có thể tiến triển nhanh hơn. Nếu không rồi sẽ như ly rượu này, chẳng mấy chốc đã cạn.”
***
Khang Chiêu không uống rượu mời của ông chủ Hứa lúc này đang ngồi trong phòng, Wechat mở khung chat với người có tên “Hoành”.
Khang Chiêu: Đã ngủ chưa, bán túi xách second hand ở đâu trong nước thì đáng tin?
Bên kia nhanh chóng trả lời: Túi mua lần trước xử lý xong rồi à?
Khang Chiêu không trả lời.
“Hoành” lại nhắn tin: Mẹ có nói với em.
Khang Chiêu: Anh tìm được rồi.
Hoành: Lần sau mua túi có thể tìm em.
Khang Chiêu: Lần sau về đem theo phong bì, không có không cho vào cửa.
Hoành: Có cần mặc âu phục luôn không?
***
Túi của Liễu Chi Nhàn là mẫu túi cổ điển, giữ nguyên giá trị và rất dễ thu hút người sang tay tiềm năng.
Lần này, chọn một quán cà phê có cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, che chắn trong suốt mang lại cảm giác an toàn khó diễn tả.
Đối phương vẫn đang muốn bới móc, tìm đủ cách ép giá.
Liễu Chi Nhàn lại nhấn mạnh đây là hàng thật, không thể thấp hơn được nữa.
Cô gái kia thích đến mức không buông tay, nhìn trái nhìn phải.
“Thế này đi, cặp bông tai của chị phối cùng chiếc túi xách này rất đẹp, hay là mua một tặng một đi?”
Liễu Chi Nhàn tức đến xoắn cả lưỡi.
***
Một lúc sau, cô gái hùng hổ cầm theo chiếm lợi phẩm đi vào lối thoát hiểm.
“Nè, túi xách anh muốn đây, không biết anh mua túi xách second hand làm gì, nhưng chớ cho cô nào khác đấy, nếu không tôi sẽ xem thường anh.”
Đối phương cầm lấy chiếc túi rồi đưa tay ra trước mắt cô, lòng bàn tay hướng lên trên.
“Đồ đâu?”
Cô gái đổ kẹo cao su ra, thảy và miệng, “Đồ đâu là đồ nào?”
Đôi tay khẳng khiu lục tìm, “Lúc nãy cô ấy có bỏ đôi bông tai cỏ bốn lá vào, nhưng giờ không thấy.”
“…”
“Không đưa à? Kiểm tra người nhé.”
Cô gái bĩu môi, mở túi xách lấy thứ kia ra rồi ném vào lòng bàn tay.
“Quả nhiên làm cảnh sát toàn là biến thái.”
Khang Chiêu nhận lấy đôi bông tai quen thuộc, thay túi giấy khác cho túi xách.
“Sau này cần tin tức sẽ lại tìm cô.”
***
Liễu Chi Nhàn phải mua một chiếc áo khoác giá trị bốn chữ số thì mới bằng lòng rời đi.
Chuyện này vốn không nằm trong kế hoạch, áo khoác mùa đông của cô rất ít khi lên đến bốn con số, huống hồ bây giờ còn đang là thời kỳ nghèo túng.
Ham muốn mua sắm của phụ nữ vốn rất khó hiểu, lúc vui thì muốn tiêu tiền, lúc buồn lại càng muốn tiêu, đối diện với quần áo đẹp mà kìm nén thì đúng là sự sỉ nhục.
Liễu Chi Nhàn còn đóng gói đồ ăn đem về cho Hi San San.
Hi San San mặc thử áo của cô, còn lấy mũ của mình ra phối cùng.
“Bé ngoan, có phải mày bị đả kích không?”
So với Hi San San, Liễu Chi Nhàn vốn chỉ có thể được coi là người tiêu dùng hợp lý.
Hi San San đổi ngữ điệu, “Mày phất giàu rồi hả? Con trai nhà giàu tặng mày?”
Liễu Chi Nhàn chỉ vào đồ ăn, “Không ăn là nguội đấy.”
Hi San San cẩn thận thu xếp gọn gàng, “Cuối cùng bé ngoan của chúng ta cũng đã nghĩ thông, biết đau lòng cho mình rồi.”
Liễu Chi Nhàn: “Tao cũng từng mua túi xách năm con số mà.”
Hi San San nói: “Đúng đúng đúng, đi cùng với túi xách năm con số của mày là hợp nhất, túi đâu? Còn cả đôi bông tai cỏ bốn lá kia nữa, lấy ra xem nào.”
Liễu Chi Nhàn: “… Quên ở trong thôn rồi.”
Hi San San: “Có phải mày giấu tao mua túi mới không, của quý thế mà không đem theo bên mình.”
Liễu Chi Nhàn cúi đầu ăn thịt, “Mau lại ăn đi, ngon lắm đấy.”
***
Chiều chủ nhật, Liễu Chi Nhàn lái xe về trấn Nam Ưng, thuận đường đến đồn cảnh sát Môn Hạc Lĩnh đón mèo.
Mèo con đã trở thành “bé yêu của đồn”, hai ngày không gặp, dường như trông nó mượt mà hơn.
Khang Chiêu thu dọn vật dụng vào túi đựng, cuối cùng nhét cả mèo vào.
“Thứ hai đến thứ sáu, hôm nào rảnh thì cùng lên huyện tiêm vắc-xin cho mèo đi.”
Liễu Chi Nhàn nói: “Tuần này bận lắm.”
Khang Chiêu: “Cuối tuần cũng được.”
“Đến đó rồi có gì báo anh.”
Cô cúi người muốn xách túi đựng mèo, nhưng Khang Chiêu đã xách đi trước.
Hai bàn tay vô tình chạm vào nhau, có điều chỉ chớp mắt nên chẳng cảm được thân nhiệt của anh.
“Tôi tiễn cô ra ngoài.”
Liễu Chi Nhàn không từ chối.
Sau khi lên xe, để túi mèo nằm ở ghế trước, Khang Chiêu liếc nhìn cô rồi mới đóng cửa lại.
“Ôi.” Liễu Chi Nhàn kêu lên, “Trấn trên không có bệnh viện thú y à?”
Khang Chiêu đỡ cửa, “Chỉ có cửa hàng bác sĩ thú y.”
Nghe thôi là có thể nhận ra sự khác biệt.
Liễu Chi Nhàn: “Anh tự đưa đi có được không?”
Đôi mắt sâu thẳm như mặt hồ yên lặng nhìn cô.
Liễu Chi Nhàn: “Hay là gọi Tiểu Hùng, Đại Chí cũng được?”
*Sầm* một tiếng, Khang Chiêu đóng cửa rời đi.
Liễu Chi Nhàn nhấn chân ga, khởi động xe tiến về thôn Văn Hà phía trước.
Sau khi vào đông, những tia nắng trở nên hây hây đầy quý giá.
Trưa mấy hôm sau, Liễu Chi Nhàn đang vờn mèo ở khoảng đất trống trước vườn ươm, bỗng một bóng đen bao trùm từ đằng sau.
Khang Chiêu che bóng nhìn xuống cô, “Cô không đi thật à?”
Liễu Chi Nhàn chẳng ngẩng đầu, chỉ gọi mèo con: “Miu miu lại đây, phải đi tiêm vắc-xin phòng bệnh rồi.”
Rồi cô đứng dậy về phòng, “Tôi đi lấy túi đựng mèo cho anh.”
Bất thình lình Khang Chiêu kéo tay cô lại.
Liễu Chi Nhàn cúi đầu nhìn bàn tay ấy, có lẽ mùa đông không thoa kem dưỡng nên da tay hơi khô, song vẫn thon và mạnh mẽ.
Cô gần như cảm thấy, dù có cách lớp áo dày thì anh vẫn có thể cảm nhận được mạch đập ở tay cô.
Liễu Chi Nhàn lạnh lùng ngước mắt lên, buông tay kia ra.
Khang Chiêu nói: “Phải tiêm vắc-xin hai lần, sau ba bốn tuần còn tiêm thêm liều nữa. Mấy ngày tới tôi phải vào núi vài hôm, nếu không về kịp thì cô đến trạm phòng chống dịch bệnh động vật của huyện tiêm.”
Liễu Chi Nhàn chỉ muốn hỏi, mùa đông sao lại kéo dài đến thế, khi mà vào núi nhiều nhất là hai tuần.
Nhưng cuối cùng vẫn dằn xuống.
Chiếc xe Jeep Grand Cherokee màu trắng chở mèo rời đi.
Chốc lát sau, Phàn Kha đến đây, trưng ra vẻ mặt tươi cười.
Liễu Chi Nhàn khoanh tay híp mắt, “Cười vui thế kia à, bộ có tiền hả?”
Phàn Kha nhìn trái ngó phải, “Con trai tôi đâu rồi? Sao hôm nay không ra đón tôi.”
Liễu Chi Nhàn nói: “Cậu có vị đồ hộp chắc?”
Phàn Kha quay qua nhìn cô thật kỹ, “Ấy em gái, anh chàng kia chọc gì cậu không vui à?”
Liễu Chi Nhàn: “Cậu đấy!”
Phàn Kha không hiểu, “Tôi có động gì đến cậu đâu!”
Nghĩ lại, Phàn Kha và cô đang cùng chịu chung số phận, Liễu Chi Nhàn oán giận với anh ta thì chẳng khác gì tự đả kích tinh thần.
Liễu Chi Nhàn lập tức giãn mặt mà cười: “Tôi đang định mua một chiếc túi sau khi nhận được khoản thanh toán, gần đây có nhìn trúng một chiếc.”
Phàn Kha nói: “Quả nhiên là túi