Căn biệt thự trước mặt lớn hơn nhiều so với căn biệt thự đã gặp trên đường đi tới đây, Liễu Chi Nhàn đậu xe trước cửa, nhấn chuông.
Cô giúp việc mặc tạp dề đi ra mở cửa, thái độ tiếp khách rất lịch sự mà không quá vồn vã, cho thấy được phong thái của chủ nhân.
Lúc Phàn Kha giao cho cô nhiệm vụ này, cô đã tò mò vì sao lại nhận được công việc đơn giản như thế.
Bây giờ mới hiểu vì sao.
Nói không chừng có khi là một cái cây rung tiền khác.
Liễu Chi Nhàn được đưa đến vườn cây cần cắt tỉa, bắt đầu quan sát, ước tính và ghi lại dữ liệu.
Quan sát từ góc vườn xong, lại hỏi cô giúp việc xem cô có thể lên ban công tầng hai để xem được không.
Cô giúp việc dẫn cô lên.
Trong nhà được trang trí khá trang nhã, toàn bộ đồ nội thất bằng gỗ dứa và gỗ cẩm lai tạo nên cảm giác cổ xưa.
Một người đàn ông trung niên ngồi trên sô pha xem iPad, bỗng ngẩng đầu lên, gương mặt thanh thoát hiền lành, toát lên vẻ hào sảng thân thiện.
Cô giúp việc giới thiệu với ông ta, Liễu Chi Nhàn chào hỏi đơn giản, sau đó lên ban công quan sát xu hướng vươn lên của tán cây.
Người đàn ông trung niên đứng dậy, đi tới ban công, hỏi: “Ở tầng chót có lẽ nhìn rõ hơn.”
Liễu Chi Nhàn khiêm tốn nói: “Thế này cũng được rồi ạ, cháu nói sơ qua với bác về phương án tu sửa được không?”
Liễu Chi Nhàn tóm tắt đại khái, người đàn ông kiên nhẫn lắng nghe, lúc thì gật đầu, lúc lại nói lên một vài vấn đề.
Tác phong ấy khiến cô bất chợt nhớ đến một người khác, là cảm giác được tôn trọng và công nhận.
Cuối cùng, người đàn ông ấy nói: “Cái cây này được trồng vào năm tôi kết hôn với người tôi yêu. Mới đó đã lớn thế này rồi, giống đứa trẻ thật. Tôi không hiểu nhiều lắm về làm vườn, nên cứ làm theo những gì cô nói đi.”
Cách gọi “người tôi yêu” mang vẻ nghiêm túc lẫn ngọt ngào cổ điển, Liễu Chi Nhàn không khỏi mỉm cười, thỏa thuận thời gian đến tu sửa.
***
Đến lúc về, Liễu Chi Nhàn hỏi Phàn Kha về thân phận khách hàng, Phàn Kha chỉ đáp ậm ờ là thương nhân.
Cô vẫn chưa hỏi được gì, hôm sau cùng với người thợ có kinh nghiệm đến nhà, chỉ huy loại bỏ cành chết, chỉ giữ lại những cây cảnh còn ổn.
Chỉ có cô giúp việc tiếp khách, còn nam nữ chủ nhân đều đang đi làm.
Tối hôm đó, Liễu Chi Nhàn nhận được một cuộc gọi lạ, đối phương tự xưng mình họ Hứa, ông ta gọi đến theo danh thiếp cô để lại.
Liễu Chi Nhàn nhanh chóng đặt dấu bằng giữa ông ta và chủ nhân căn biệt thự.
Ông Hứa nói vợ ông rất hài lòng, nếu được thì sau này còn muốn mời cô chăm sóc định kỳ cho toàn bộ cây hoa trong vườn.
Liễu Chi Nhàn cực kỳ đồng ý, lập tức thêm Wechat của ông Hứa.
ID: Phương Viên Hữu Mộc
Ngay đến cái tên cũng mang đậm hơi thở cổ xưa.
Liễu Chi Nhàn vui vẻ hôn điện thoại, báo tin cho Phàn Kha và Hi San San.
Tây Sơn Sơn: Nhanh!!! Hỏi thăm ông ta có con trai chưa lấy vợ không!!
Liễu Chi Nhàn nhớ đến tuổi của gốc cây kia, nhiều nhất chỉ mới mười mấy năm.
Cheese Không Ngọt: Chắc còn đang học cấp hai
Tây Sơn Sơn: Không sao, tao cực ủng hộ tình yêu chị em!!
Liễu Chi Nhàn cười cười, quay sang hỏi thăm Phàn Kha.
Khải Phạn: Thịt béo bở ở ngay trước mắt, nhìn đông nhìn tây làm gì
Cheese Không Ngọt: …
Đơn hàng này được thanh toán rất nhanh, đa số đều rót vào túi của Liễu Chi Nhàn, giúp cô sống sót qua kinh tế “cằn cỗi”.
Nếu số tiền này đến sớm mấy hôm thì cô đã chẳng phải khó chịu khi “bán túi chữa cháy” rồi.
Cô vẫn rất thích chiếc túi đó.
Nhưng dẫu có cơ hội chuộc về, cô cũng không thể mua lại sự kiêu ngạo đã đánh mất.
***
Cuối tháng mười hai, Liễu Chi Nhàn nhận được không ít công việc sửa cây trong sân vườn của ông Hứa.
Điện thoại gọi thẳng đến chỗ cô, tự xưng là hàng xóm của ông Hứa hỏi ưu đãi, bất cẩn bỏ qua thời gian tu sửa hoàng kim sau khi lá rụng.
Xong tháng mười hai, cây quất Tết năm sau đưa ra thị trường, đơn đặt hàng đến tới tấp không kịp trở tay.
Trước khi chuẩn bị giao hàng đến nhà ông Hứa, Liễu Chi Nhàn xin Phàn Kha quà tặng khách.
Phàn Kha vừa phê đơn cho cô vừa khen: “A Nhàn hiểu chuyện rồi.”
“Cậu nói không sai, nhưng giọng điệu gì như ông già, chả khác gì ông ngoại tôi.”
Phàn Kha: “Thì tôi cũng thương cậu như ông ngoại cậu.”
“…”
Liễu Chi Nhàn trợn mắt, ngâm nga câu hát rời khỏi văn phòng của Phàn Kha.
Giọng Phàn Kha từ phía sau truyền tới, “Dạo này tâm trạng có vẻ không tệ nhỉ.”
Liễu Chi Nhàn đứng ngoài cửa ngoảnh đầu lại, cười bảo: “Không nhà thì nhẹ thân, có tiền thì sung túc.”
Phàn Kha thở dài một hơi, gác hai chân lên bàn, hai tay vòng đầu gối, dáng vẻ thong thả như hoàn thành nhiệm vụ.
***
Liễu Chi Nhàn nhớ trên bàn của ông Hứa có một bộ trà cụ, nên khi đưa quất Tết rồi, cô nhân đó tặng một hộp trà thượng hạng.
Trong nhà, ngoài cô giúp việc ra thì chỉ có mỗi ông Hứa, Liễu Chi Nhàn được mời vào phòng khách. Ông Hứa pha trà, cô tranh thủ đánh giá căn phòng.
Trên kệ tủ đặt một khung hình, hình như có bốn người, nhưng vì xa quá nên cô không thấy rõ.
Liễu Chi Nhàn nâng hai tay nhấp trà.
Ông Hứa nói: “Tôi cứ tưởng người đến là một thanh niên hay một cụ già như mình, không ngờ trong nghề này lại có nhiều nhân tài kiệt xuất đến thế, phụ nữ cũng chẳng thua cánh mày râu.”
Liễu Chi Nhàn khiêm tốn đáp lại, rồi nói: “Cháu còn phải cám ơn bác Hứa đã giới thiệu nhiều hàng xóm như vậy cho cháu.”
Ông Hứa khoát tay, “Là bọn họ thích tác phẩm của cô, chủ động hỏi tôi cách liên lạc.”
Liễu Chi Nhàn nào kham nổi lời khen như thế, mừng rỡ uống hết trà.
Liễu Chi Nhàn còn phải đưa quất Tết cho nhà khác nên chỉ ở lại một chốc rồi đi ngay.
Đến lúc về lại không kiềm được cảm thán với Hi San San, ông Hứa nói chuyện quá lịch sự, không xiểm nịnh không kiêu ngạo, vô hình trung khen ngợi, quả thực rất thích hợp làm thương nhân.
Hi San San nhai đi nhai lại luận điệu cũ mèm: Nhanh!! Không có con trai thì cháu trai nội ngoại, không làm dâu được thì làm họ hàng!! Bây giờ mày kiếm được tiền rồi, nên suy xét về vấn đề cá nhân đi!!!!
Đúng là Liễu Chi Nhàn đã kiếm được một khoản lớn.
Bọn họ tập trung vào những cây giống cao cấp, loại đắt nhất là gần 10.000 nhân dân tệ, Phàn Kha cũng có kha khá mối quan hệ khi tiếp xúc ngày trước nên giờ có rất nhiều khách hàng đặt mua.
Cuối cùng, Liễu Chi Nhàn cũng có đủ tự tin để xem qua cổng thông tin xe hơi.
Tết âm lịch qua đi, vườn ươm nghỉ, Liễu Chi Nhàn đưa mèo đến đồn cảnh sát Môn Hạc Lĩnh, trong đồn luôn có người túc trực quanh năm.
Mèo đã gần nửa tuổi, lại còn bồi bổ mùa thu béo tốt, Liễu Chi Nhàn một tay xách chiếc túi đựng mèo, tay kia khệ nệ ôm ổ lót mèo, cân nặng không cân đối khiến đi lại khó khăn.
Đại Chí và Hùng Dật Châu đứng trong sân thấy thế, lập tức đỡ đồ đem lên ký túc xá hộ cô.
Có vẻ mèo lại tưởng bị đưa đi tiêm nên cứ kêu hoài.
Hùng Dật Châu đi sau Đại Chí, cách tấm lưới chọc vào mèo con.
“Đúng là bé con đáng yêu, giống em bé có bố mẹ ly hôn quá, Từ mùng 1 đến mùng 7 thì ở nhà bố, từ mùng 8 đến 15 thì về nhà mẹ.”
Đại Chí nói: “Nói thế không công bằng, mất cả hương vị năm mới. Phải là hai bên thay phiên nhau, năm nay bên này, sang năm bên kia.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Hùng Dật Châu: “Bé con đừng buồn, tối nay cậu nấu cơm tất niên cho con, quanh năm luôn có cá.”
Đại Chí: “Ha, cậu nhập vai cũng nhanh thật.”
Liễu Chi Nhàn: “… Thế cậu đã lì xì chưa?”
Hùng Dật Châu: “Lì xì chỉ là chuyện nhỏ.”
Đại Chí nói: “Cậu lớn cũng cho.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Hùng Dật Châu và Đại Chí đặt đồ xuống trước cửa Khang Chiêu, bảo cô chờ rồi xoay người chạy xuống lầu.
Một lúc lâu sau, Khang Chiêu bước hai bậc một lên lầu.
Đã hơn một tháng không gặp, thời gian đã khiến sự ngại ngùng ban đầu vơi đi phần nào, đồng thời sự ổn định trong sự nghiệp cũng đã tiếp thêm chút tự tin cho cô, Liễu Chi Nhàn đã có thể miễn cưỡng đối mặt lại bình thường với Khang Chiêu.
“Vào đi, bên ngoài trời lạnh.”
Khang Chiêu ra hiệu cần rửa tay, chỉ dùng khuỷu tay đẩy hờ cửa đang khép.
“Tôi không tính ở lại