Liễu Chi Nhàn lái xe Chevrolet màu đỏ rời đi một cách vô định, đến khi ra khỏi phạm vi trấn Nam Ưng mới hoàn hồn.
Hồi đầu cô tính đậu xe ở nhà ông ngoại rồi đi xe khách về, xách theo mấy túi đồ Tết.
Hôm nay cô hạ quyết tâm về nhà, đã “mất liên lạc” mấy tháng, ông ngoại toàn phải chuyển lời, đầu tiên là mất kiên nhẫn truyền đạt giúp Hùng Lệ Cẩn, sau đó lại mắng Hùng Lệ Cẩn một hồi.
Đặt đồ Tết của ông ngoại xuống, Liễu Chi Nhàn chuẩn bị lái xe rời đi.
Ông ngoại nhìn cô, “Nếu bố mẹ cháu lại kiếm chuyện với cháu thì năm nay đến nhà ngoại ăn Tết nhé.”
Liễu Chi Nhàn vâng dạ rồi lái xe đi.
Chevrolet dừng lại dưới khu nhà.
Hàng xóm cầm bát cơm đút cho cháu nội, cười hỏi: “A Nhàn mới mua xe à?”
Chevrolet sang tay không mới, thực sự không thể nói là “xe mới” nổi.
Liễu Chi Nhàn ậm ờ đáp, rút chìa khóa ra mở cửa.
Đang mở thì đột nhiên cửa bị kéo giật ra, cô sợ tới mức suýt đánh rơi đồ trong tay.
Gương mặt Liễu Tân Giác xuất hiện, từ kinh sợ biến thành lạ lùng rồi lúng túng.
Rõ ràng ông đang không vui.
Có những người tuổi lớn dù tức giận nhưng vẫn có nét gì đó hiền hậu, khiến người khác cảm thấy còn đường để dỗ dành.
Nhưng Liễu Tân Giác thì không như thế, dù ông rất điển trai, nhưng bao mệt mỏi của tháng năm đã hằn sâu dấu vết trên mặt ông, dù có cười hay không thì lúc nào cũng trông khó đối phó.
Nuốt tiếng gọi “bố” vào bụng, Liễu Chi Nhàn đặt đồ xuống cạnh cửa.
“Con đem ít đồ Tết về cho bố mẹ.”
Liễu Tân Giác: “Chỉ mình chị về?”
Liễu Chi Nhàn khó hiểu.
Liễu Tân Giác: “Mới mở tiệm vợ chồng*, giờ về một mình thì ra thể thống gì.”
(*Tiệm vợ chồng là chỉ cửa hàng nhỏ chỉ có hai vợ chồng quán xuyến, ở đây Liễu Tân Giác châm biếm Liễu Chi Nhàn và Phàn Kha cùng mở công ty.)
Ngữ điệu lạnh lùng trào phúng kết hợp với thân phận người cha càng khiến câu nói ấy trở nên khó nghe.
Liễu Chi Nhàn siết chặt nắm đấm, thấp giọng nói: “Giao thừa rồi, con không muốn gây gổ với bố, con đưa đồ đến rồi đi liền. Bố với mẹ ăn nhiều vào.”
Hùng Lệ Cẩn nghe thấy tiếng thì đuổi ra, Liễu Chi Nhàn đang định khởi động xe thì bà đã chụp lấy cạnh cửa.
Liễu Chi Nhàn đành tắt máy, vươn người tới hạ cửa kính xuống.
Hùng Lệ Cẩn hỏi: “Con định đi đâu?”
Liễu Chi Nhàn nói: “Không cần nấu phần con.”
Hùng Lệ Cẩn: “Đêm ba mươi rồi, con định để bố con ăn nói với các chú các bác thế nào, con gái chưa lấy chồng lại không về nhà ăn Tết.”
Liễu Chi Nhàn: “Bận công việc.”
Xe Chevrolet lại nổ máy, chấn động vô hình đẩy người bên ngoài ra xa.
Liễu Tân Giác xách đồ Tết đi tới, dùng sức mở cửa xe, túi lớn túi nhỏ nhét cả vào ghế trước.
“Người không về thì cũng đừng để lại cái gì hết.”
“Mình à…”
Hùng Lệ Cẩn định đi tới níu Liễu Tân Giác lại, nhưng lại cố kỵ hàng xóm, là người thì đều sợ bị chế giễu thôi.
Liễu Chi Nhàn không nói gì nữa, nâng cửa xe lên, theo đường cũ trở về.
***
Ông ngoại đứng trước cửa nhà nói chuyện với ai đó, thấy Chevrolet tới, ông cười tít mắt đến đón.
“Em trai với cậu cháu năm nay bận trực không về, bọn ông đang định đến đồn ăn bữa giao thừa, đúng lúc cháu tới.”
Liễu Chi Nhàn dừng chân, điều phải đến ắt chẳng tránh được.
Cô hỏi: “Mợ cũng đi ạ?”
“Đang bận đi làm tóc trước Mồng một, chắc là sẽ đến trễ.”
Người vừa nói chuyện với ông ngoại cưỡi xe điện quay về, chiếc mũ len trên đỉnh đầu đã che đi kiểu tóc mang tính ký hiệu, chẳng trách không nhận ra ngay.
Đai Sao Thổ mò lấy một cây kẹo từ túi kẹo để trước giỏ xe, giấm giúi nhét cho Liễu Chi Nhàn.
Ông cười hì hì, “Lão Hùng không có ở đây, cháu có thể cầm được rồi.”
Liễu Chi Nhàn hỏi: “Lại đi làm đại sự?”
Đai Sao Thổ ngoác miệng cười như đứa trẻ ngây ngô, “Đúng rồi.”
Ông ngoại nói với ông ta: “Tối nay cậu cũng lại dùng cơm đi.”
Đai Sao Thổ khoát tay, không khỏi lấy làm tiếc, “Mọi người không muốn yên ổn hả, Lão Hùng đang ở đó, chúng tôi mà giáp mặt là kiểu gì cũng nảy lửa.”
Đai Sao Thổ thắt chặt túi kẹo, vung tay lên rồi cưỡi xe điện đi về phía trước.
Lần đầu tiên Liễu Chi Nhàn tò mò, “Ngoại ơi, vì sao Đai Sao Thổ lại cãi cọ với cậu thế?”
Ông ngoại vẫn nhìn về nơi xa, “Có dịp thì cháu hỏi ông ấy đi, Đai Sao Thổ có rất nhiều câu chuyện.”
Liễu Chi Nhàn chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, đoạn lập tức thu xếp cho ông ngoại lên xe, không tìm hiểu sâu thêm.
***
Trực ở đồn cảnh sát Môn Hạc Lĩnh hôm nay là Khang Chiêu và Hùng Dật Châu, những người còn lại đang thi hành nhiệm vụ tuần núi 24 giờ ở khu vực trọng điểm.
Người nhà của cảnh sát đến nhà ăn hỗ trợ cũng vội vàng đoàn tụ.
Bữa cơm giao thừa bắt đầu vào buổi trưa, chẳng khác gì bữa tiệc ‘ven đường’*, đảm bảo mọi cảnh sát đi làm nhiệm vụ trở về đều có thể ăn những bữa cơm nóng hổi.
(*Đây là hình thức tổ chức tiệc truyền thống của Đài Loan trong các dịp trang trọng, với số người rất đông, ai đến trước thì có thể ăn trước, người đến sau vẫn có đồ nóng hổi.)
Khang Mạn Ni không có mặt, Liễu Chi Nhàn cũng không có nhiều chuyện để làm. Ông ngoại bèn đem một rổ tỏi nhỏ đến cho cô bóc cùng.
Mọi người đều bận rộn nên Liễu Chi Nhàn không thể lười được, nhưng tìm hoài trong túi mà không thấy găng tay đâu, cô đành bóc bằng tay không.
Có lúc Liễu Chi Nhàn cần dùng tay để cảm nhận độ ẩm của đất nên hiếm khi làm