Tháng giêng chính thức khép lại, Liễu Chi Nhàn đi công tác về, sắp xếp thanh lý cây quất tết.
Vốn cô không cần phải đi theo, nhưng tư tâm muốn đến nhà Khang Chiêu nên cũng cùng công nhân ngồi lên xe công trình.
Người mở cửa là mẹ Khang Chiêu, bác sĩ khoa nhi Khổng Mân.
Sau khi biết được bí mật, Liễu Chi Nhàn âm thầm quan sát bà mấy lần, quả thật không giống Khang Chiêu.
Ngũ quan Khổng Mân dịu dàng như mặt nước dịu êm, còn Khang Chiêu lại có mày kiếm mắt sáng, sống mũi anh tuấn, cả gương mặt toát lên sự mạnh mẽ.
“Hôm nay dì được nghỉ phép ạ?”
Liễu Chi Nhàn chủ động bắt chuyện.
Cặp mắt Khổng Mân trông rất hiền, không có sự soi mói của bác sĩ như cô tưởng.
“Đúng lúc dì đang làm sữa chua chanh dây, cháu vào thử xem.”
Công nhân đã dọn xong quất tết, đưa mắt hỏi cô có thể đi được chưa.
Liễu Chi Nhàn đang định từ chối thì Khổng Mân đã bừng hiểu: “Quên mất cháu còn có việc, không sao, mà chiều nay dì có về trấn Nam Ưng thăm bạn cũ, sẵn tiện đi thăm Tiểu Chiêu. Dì sẽ đem đồ đến đơn vị nó, cháu cũng phải tới ăn đấy nhé.”
Liễu Chi Nhàn cười, “Vâng ạ!”
***
Sáng nay Khang Chiêu đã xuống núi, tiễn đoàn làm phim ra về, đến trưa thì đem mèo đến trạm phòng chống dịch bệnh trên huyện để triệt sản.
Trên đường về, Liễu Chi Nhàn nửa đường xuống xe đi cùng anh, cố ý không mặc đồ làm việc.
Chích một mũi thuốc mê, mèo dần trở nên chậm chạp, chẳng mấy chốc đã biến thành đống thịt mềm.
Hai mắt hé mở, lưỡi thè ra ngoài, mặt mũi thì nhăn nhó.
Liễu Chi Nhàn khom người đối mặt với nó, “Có cần đeo bịt mắt cho nó không?”
Khang Chiêu: “Không cần, có chết đâu.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Mèo được đẩy vào phòng giải phẫu.
Liễu Chi Nhàn ngồi xuống dãy ghế đối diện, đặt túi xách lên đầu gối.
“Thật ra em không cần đi theo cũng được, cứ nghỉ ngơi đi, mình tôi đưa nó đi là được rồi.”
Khang Chiêu ngồi cạnh cô, nhìn vào phòng giải phẫu.
“Tôi mà để em đến thì ông già trong đó sẽ xem thường tôi mất.”
Liễu Chi Nhàn: “… Người quen của anh nhiều thật, ở đâu cũng có tai mắt.”
Khang Chiêu trông xuống chiếc túi quen mắt nọ, “Cuối cùng cũng chịu đeo rồi à.”
Liễu Chi Nhàn ưỡn thẳng lưng, “Ngày nào tôi cũng đeo hết, kể cả lúc không có anh.”
Người đàn ông nhướn mày, chế giễu: “Em giấu tôi làm nhiều chuyện thật đấy.”
“Là vì tôi làm được, ngoài chuyện không biết nấu cơm…”
Nửa câu sau lặng lẽ nuốt vào bụng.
“Tôi biết rồi, chúng ta có thể bổ sung cho nhau.”
Khuỷu tay gác lên lưng ghế, Khang Chiêu lơ đãng quấn lọn tóc trong tay.
Liễu Chi Nhàn đã ngộ ra lý do Khang Chiêu luôn chiếm thế thượng phong: chỉ cần da mặt đủ dày.
Cô nghiêm túc nói: “Tôt hoàn mỹ không tì vết, không cần bổ sung.”
Khang Chiêu nghiêng đầu ngắm nhìn cô, dù cô đang nhìn thẳng thì vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt như đóng đinh ấy.
Bỗng người đàn ông phì cười, tiếng cười trầm thấp, lồng ngực run nhẹ.
Tiếng cười kia như một cây gai, đâm vào sống lưng Liễu Chi Nhàn khiến cô tê dại.
Như thể đang cười nhạo cô: Em nghiêm túc đấy ư?
Xem ra ngoài mặt dày thì còn cần phải có định lực thâm hậu.
Liễu Chi Nhàn nghiêng đầu ai oán: “Không được cười.”
Khang Chiêu càng cười càn rỡ.
Cô đập vào tay anh, giậm chân đứng dậy, đi tới cửa sổ nhìn dòng đường xe chạy tẻ nhạt.
Khang Chiêu cũng đi đến, đứng bên cạnh cô.
Lợi thế về chênh lệch chiều cao của nam giới xuất hiện, áp lực mơ hồ càng lớn.
Anh nói: “Nhìn gì thế?”
“Nhìn trai đẹp.”
“Thế thì em nên xoay lại.”
Liễu Chi Nhàn trúng kế, đưa mắt nhìn.
Khang Chiêu cười: “Đúng rồi đấy.”
Một lúc sau Liễu Chi Nhàn mới phản ứng được, thấy xung quanh không có ai, thấp giọng cười mắng: “Đồ mặt dày.”
Khang Chiêu cúi đầu, thổi vào vành tai cô, giọng trầm càng thêm quyến rũ, “Cả con người tôi còn không cần, đều cho em cả, còn cần gì mặt nữa.”
Liễu Chi Nhàn đẩy anh ra, ngồi xuống ghế, nhưng chẳng lấp được ý cười, cảm giác bản thân như biến thành đồ ngốc khi yêu mà Phàn Kha nói.
Khang Chiêu thôi đùa cô, anh dựa vào cửa sổ, biểu cảm hệt như bình thường.
Bỗng cánh cửa phòng giải phẫu bật mở.
Khang Chiêu và Liễu Chi Nhàn căng thẳng đi tới.
Bác sĩ già bưng một khay nhỏ bằng thép, trên miếng vải xô là hai quả cầu thịt đẫm máu, thoạt trông có vẻ giống lòng gà.
“Đã lấy tinh hoàn ra rồi, khâu hai mũi. Oắt con ăn uống đủ chất thật, trứng to thế này.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Khang Chiêu vẫn thật bình tĩnh, “Bao lâu nữa thì nó tỉnh?”
Bỗng điện thoại đổ chuông, Khang Chiêu áy náy đi ra ngoài.
Bác sĩ quay sang nói với Liễu Chi Nhàn: “Khoảng một giờ nữa sẽ tỉnh, tỉnh rồi thì có thể đi. Còn cần tiêm thêm hai mũi ngừa sốt nữa, hai ngày sau sẽ tiêm xong.”
Liễu Chi Nhàn gật đầu đáp, “Bác sĩ vất vả rồi.”
Đôi mắt trên khẩu trang cong lên, “Vợ cảnh sát cũng chẳng dễ gì, cô còn vất vả hơn.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Cô còn chưa kịp giải thích thì bác sĩ đã xách túi rác thải rời đi.
Cứ như thể tất cả mọi người đều cho rằng cô và Khang Chiêu là một đôi.
Liễu Chi Nhàn cũng không ghét điều đó, nhưng khi Khang Chiêu biểu đạt ra thì cô lại xù lông đẩy anh ra.
Có cảm giác không thực tế lắm.
Một lúc sau, Khang Chiêu sa sầm quay về.
“Có việc đột xuất, không thể đưa em về ——”
“Không sao ——”
Khang Chiêu không đợi cô nói hết đã đưa chìa khóa, “Em lái xe về đi, tôi đi xe người khác, trên đường nhớ chú ý an toàn. Mấy ngày tới tôi sẽ không rảnh, mèo có vấn đề gì thì cứ tìm Phàn Kha hoặc Ni Ni.”
Anh lúc này khác hẳn hoàn toàn với ban nãy, chẳng còn có vẻ bông đùa, giọng có vẻ gấp gáp như ra lệnh.
Liễu Chi Nhàn siết chặt chìa khóa xe, “Anh mau đi đi.”
Khang Chiêu xoa lên bàn tay cô, ấm áp thoáng lướt qua, rồi anh vội vã rời đi.
Liễu Chi Nhàn ngẩn người, nhớ đến phải nói những câu đại loại như bình an quay về, thế là vội chạy đến bên cửa sổ.
Dưới đường vọng lại tiếng còi báo động, Khang Chiêu đã ngồi vào xe cảnh sát rời đi rồi.
Lần sau vậy.
Liễu Chi Nhàn dặn mình.
Lần sau không được quên.
Nhưng trong thâm tâm, cô không muốn lần sau phải nói lời chia tay đột ngột.
Phần nào cô hiểu cảm giác bất an ấy đến từ đâu.
Người như Khang Chiêu luôn đem đến sự an toàn cho người khác, thế nhưng người nhà lại thì chỉ cảm giác được một phần rất nhỏ trong đó.
***
Đợi Khang Tiểu Chiêu dậy, Liễu Chi Nhàn đưa nó về trấn Nam Ưng.
Đến gần ngã tư nhà ông nội, bụi cây dày đặc, sâu róm nhỏ thỉnh thoảng lướt qua kính chắn gió, nhìn thật kỹ mới nhận diện ra là tro tàn.
Cách đó không xa, những ngọn đồi xanh ngắt lại bốc khói nghi ngút, dường như có thể nghe thấy tiếng tanh tách cháy nổ.
Nhiều phương tiện di chuyển đi chậm lại, thậm chí có người còn dừng lại ven đường để nhìn.
Lòng bàn tay Liễu Chi Nhàn rịn một lớp mồ hôi mỏng, hít một hơi thật sâu rồi tăng tốc rời đi.
***
Liễu Chi Nhàn đưa mèo về vườn ươm rồi mới đến đồn cảnh sát.
Lính gác cửa nhìn thấy Grand Cherokee thì nghiêng người ra khỏi chòi canh nhìn xung quanh.
Liễu Chi Nhàn hạ cửa xe xuống, “Chỉ có tôi thôi, Tiểu Chiêu đi cứu hỏa rồi?”
Lính gác nói: “Cô biết rồi à.”
“Mới đi qua con đường kia.”
Liễu Chi Nhàn tăng tốc đi qua cổng, đậu vào vị trí đậu xe cố định của Khang Chiêu.
Có người nhận ra chiếc xe đó, Khổng Mân đi từ nhà ăn đến, trong ánh mắt có vẻ bất ngờ.
Liễu Chi Nhàn cười cười khóa xe, “Chào dì ạ, Tiểu Chiêu đang làm nhiệm vụ nên cháu lái xe anh ấy về.”
Khổng Mân nói: “Dì mới đem điểm tâm chiều đến, thế mà không thấy ai cả.”
Liễu Chi Nhàn cũng không định giấu giếm, trả lời: “Đi cứu hỏa ạ, trên núi gần thị trấn có cháy.”
Khổng Mân hoảng hốt, giọng run run như đang lẩm bẩm.
“Sợ không thể