Mất bốn tiếng đồng hồ để dập lửa. Trực thăng vẫn đang tuần tra dò tìm những nơi có thể bắt lửa.
Những người khác đã lục tục ra về.
Tiểu Hùng đen thui như gấu lớn, chỉ lộ hàm răng trắng bóc.
Còn Lão Hùng thì bị thui thành gấu già, không khác gì cục than cháy đen.
Đai Sao Thổ càng khỏi phải nói, vòng tóc trên đầu bị lửa hơ quắn lại, nếu tia lửa mà bắn trúng thì kiểu gì cũng biến thành mặt trăng gồ ghề.
Liễu Chi Nhàn lau cho Khang Chiêu đến mức khăn ướt nhẹp, đang định thay khăn mới thì anh đã dùng mắt ngăn lại.
“Được rồi.”
Giọng khản đặc vì hít khói quá nhiều.
Anh cảm thấy chắc hẳn mình đang rất bẩn, cũng chỉ vội vã ngẩng đầu lên.
Một giọt mồ hôi màu xám đọng trên khóe lông mày, Liễu Chi Nhàn đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đi, trên đầu ngón tay cũng loang ra một lớp nước xám mỏng.
Khang Chiêu nghiêng đầu tránh, bản tính trẻ con kia càng trở nên rõ ràng.
Liễu Chi Nhàn nói: “Anh tránh cái gì?”
“Làm bẩn em.”
Chẳng mấy khi thấy Khang Chiêu không nói gì.
Liễu Chi Nhàn đang định lên tiếng thì cách đó không xa, một âm thanh không quá xa lạ hô lớn, “Ông dựa vào đâu mà nói người ta điên, hả?! Dựa vào đâu? Xin lỗi đi!”
Đai Sao Thổ và một dân làng đang đùn đẩy nhau.
Khang Chiêu đứng dậy đi tới, một hai bước đầu hơi loạng choạng, nhưng rồi cũng dần vững vàng nhanh nhẹn.
Đai Sao Thổ được lão Hùng kéo ra, người đàn ông tuổi lục tuần cũng bị người ngoài ngăn cản.
“Làm gì vậy?”
Số người ở thôn Đồng Bình biết Khang Chiêu không nhiều, nhưng anh vừa giúp họ cứu hỏa, thành ra người làng cũng kính nể anh phần nào. Hơn nữa Khang Chiêu có phong thái lãnh đạo trời sinh, không ai dám coi lời anh là gió thổi bên tai.
Đai Sao Thổ thút thít tố cáo, “Hắn chửi người ta là bà điên!”
Người đàn ông lục tuần nửa oan nửa tức, “Cả thôn Đồng Bình này có ai không biết bà ta là đồ điên, tôi chỉ nói sự thật thì làm sao hả?”
Khang Chiêu hỏi chuyện một người trong có vẻ thật thà.
Người kia nói: “Thì trong làng có bà điên, nói nhìn thấy có người đốt núi.”
Người đàn ông lục tuần kia vội nói xen vào: “Lời người điên nói có tin nổi không? Bà ta còn từng bảo người trên báo là anh họ bà ta!”
Không ít người phì cười, chống hông rời đi.
“Bà ấy không phải điên, bà ấy có tên!”
Đột nhiên Đai Sao Thổ phản kháng, nhưng làm thế lại càng giống kẻ điên hơn.
Chuyện này không thể giải quyết ngay được, bình thường Đai Sao Thổ toàn cười hi ha vô tâm, thế mà lúc này lại mất kiểm soát đến thế, mà giờ bọn họ cũng không thể tranh chấp với người ta được —— lão Hùng và Khang Chiêu đẩy người sang một bên, tạm thời kết thúc cuộc tranh chấp.
Khang Chiêu hỏi: “‘Bà điên’ là ai?”
Lão hùng trách, “Thôi được rồi, đừng hỏi thêm nữa. Vừa mới sống ra, về nhà nghỉ ngơi đi đã.”
Lão Hùng và Đai Sao Thổ vốn nước lửa bất hòa, nay lại là lần đầu tiên nói đỡ cho Đai Sao Thổ, đúng là đáng ngờ.
Khang Chiêu cũng không đào sâu thêm, chỉ truyền đạt thông tin về nghi phạm rồi tạm thời gác chuyện sang một bên.
Cánh rừng thôn Đồng Bình thuộc sự quản lý của cục cảnh sát lâm nghiệp ở huyện, lần này Khang Chiêu chỉ hỗ trợ điều tra.
Nhưng bệnh nghề nghiệp nhiều năm vẫn không khiến anh bỏ qua điểm khả nghi, anh hỏi thăm về “bà điên” nọ.
“Bà điên” tên là La Y Vân, là bạn cùng trường trung học cơ sở với Đai Sao Thổ và lão Hùng, là người ở thôn khác, mới kết hôn được hai ngày thì ông chồng độc thân nhiều năm chết bất đắc kỳ tử, bị đồn là khắc chồng thành ra ở góa nhiều năm, thường xuyên ra cửa đứng độc thoại khi vừa sáng sớm, khóc lóc than rằng cuộc sống này thật không dễ dàng.
Thế nên mọi người toàn gọi bà ấy là “La Phong Vân”*.
(*Chữ Phong này có nghĩa là điên dại.)
Mà thật tình cờ, kẻ tình nghi bị “bà điên” La Y Vân bắt gặp đó có động cơ gây án rất lớn, nay đã bỏ trốn rồi.
“Tôi đã bảo không phải bị điên, nhưng không ai tin.”
Để lại một câu này, Đai Sao Thổ ngậm miệng rời đi, khôi phục cái vẻ bông lơi như trước. Lão Hùng cũng bảo Khang Chiêu đừng dò la nhiều.
Thế là trọng điểm chuyển sang kẻ tình nghi.
***
Đêm hôm đó, Liễu Chi Nhàn trả lại xe cho Khang Chiêu.
Không thấy người đâu, nhưng cô vẫn cất chìa khóa.
Khang Chiêu tự có chìa khóa dự phòng. Truyện Võng Du
Anh gửi cho cô một danh thiếp Wechat.
“Một người bạn làm ở ngân hàng của tôi, lần trước em đã gặp rồi, vay tiền sẽ có ưu đãi.”
Liễu Chi Nhàn đang chuẩn bị mua xe trả góp.
Cô không dám moi hết sạch tiền gửi ngân hàng, cũng không muốn dẫm lên vết xe đổ bán túi cầu sinh.
Bây giờ tình hình công ty đang dần ổn định, thu nhập mỗi tháng chỉ tăng không giảm.
Liễu Chi Nhàn định tiết kiệm, vững bước đi tiếp về phía trước.
Cô thuận lợi nhận được ưu đãi cho vay, sau khi ký hợp đồng với nhân viên cho vay thì cô mới gặp Vu Mặc, cũng vô tình chốt được một đơn hàng mới cho công ty.
Bà nội của Vu Mặc mới chuyển từ nông thôn lên thành phố, vẫn nhớ nhung cây thạch lựu ở nhà cũ, Vu Mặc bèn nhờ Liễu Chi Nhàn trang trí cây cối, giúp bà cụ nguôi ngoai phần nào nỗi nhớ nhà.
Sắp đến giờ đi ăn, Vu Mặc thuận tiện mời Liễu Chi Nhàn cùng đi ăn tối.
Vu Mặc đẩy mắt kính, nói với dụng ý khác: “Cô chủ Nhàn có thấy ổn không? Nhiều người đẹp sau khi có thêm một thân phận khác thì như đeo thêm gông xiềng đạo đức, xét phương diện nào cũng khó.”
Nếu cô mà thành vợ bạn thì Vu Mặc nhất định sẽ không mời cô đi lần nào nữa.
Liễu Chi Nhàn cười nói: “Tôi vừa lừa giám đốc ngân hàng hai khoản tiền, nếu ngay đến cơm cũng không mời nổi thì đúng là không có đạo nghĩa.”
Vu Mặc ngẩn ra, đoạn cười bảo: “Tôi thích nhất kết giao với mấy vị sếp có đạo nghĩa, cô chủ Nhàn, mời ——”
Anh mở cửa ghế phụ cho Liễu Chi Nhàn.
Nhân lúc Vu Mặc chưa vào xe, Liễu Chi Nhàn điều chỉnh hơi thở, không biết anh ta đang định giở trò gì.
Con người Vu Mặc trông phong lưu hơn Khang Chiêu nhiều, từ hành vi cử chỉ toát lên khí chất lịch sự cặn bã, không biết đã hút hồn bao nhiêu cô gái.
Trên đường đi, điện thoại của Vu Mặc đổ chuông, anh nhét tai nghe bluetooth vào tai.
Giọng của Lý Kinh Mạn vang lên, “Tan làm chưa? Tôi đang đi dạo gần công ty các anh, có thời gian không đi ăn cơm cùng đi.”
Vu Mặc nở nụ cười đầy nghiền ngẫm, “Trùng hợp quá, tôi đang định đi ăn đây.”
Lý Kinh Mạn đáp: “Thế thì đi ăn cùng đi, gần đây đồng nghiệp tôi có giới thiệu một quán Quảng Đông mới mở, nghe nói ăn cũng ngon, đi thử đi.”
“Tôi có dẫn theo người.”
“Không phải khách hàng thì cũng đi cùng đi.”
Đúng lúc chờ đèn đỏ, Vu Mặc dừng xe nghiêng đầu nhìn Liễu Chi Nhàn, “Tôi nghĩ có thể cô không muốn gặp người này lắm.”
“Ai thế, mẹ tôi à?”
Vu Mặc chẳng chút xấu hổ nói: “Tình địch số một của cô.”
Liễu Chi Nhàn liếc anh ta.
Cái nhìn này lại châm lên ngọn lửa sung sướng trong Vu Mặc, “Tôi đây vẫn muốn đi ăn bữa cơm thanh tịnh với người đẹp hơn, hẹn cô ngày khác vậy. Bái bai.”
Vu Mặc tháo tai nghe xuống.
“Thực ra tôi không để ý việc anh cho leo cây đâu.” Liễu Chi Nhàn nói, không khách khí trả lời lại sự nhạo báng vừa rồi của anh.
Vu Mặc chẳng hề đổi sắc, “Nhưng tôi có để ý.” Dừng một lúc rồi nói, “Tôi nghĩ Tiểu Chiêu sẽ càng để ý hơn.”
Nhắc đến trung tâm cuộc mâu thuẫn, có vẻ như Vu Mặc rất vui vẻ, cứ như gián tiếp kích được Khang Chiêu, cười ha ha thành tiếng.
Liễu Chi Nhàn im lặng.
Suốt bữa cơm, Vu Mặc không để bầu không khí trở nên tẻ nhạt, nhưng cũng không trêu chọc cô thêm. Anh ra rất có kinh nghiệm khuấy động không khí.
Cuối cùng, Liễu Chi Nhàn từ chối ý tốt của anh, tự bắt xe về nhà trọ của Hi San San.
Cô vừa chờ thang máy vừa nhắn tin cho Khang Chiêu, đầu tiên là cám ơn sự hỗ trợ của Vu Mặc, sau đó thì oán trách một câu ——
Bạn anh đúng là khó xơi quá!
Khang Chiêu: Xơi?
Cheese Không Ngọt: …
Liễu Chi Nhàn chợt có giác ngộ “được mời thì nên ít lời”, vậy là cô không nói gì nữa, đặt điện thoại xuống đi tắm.
Quấn khăn tắm quanh đầu đi ra, động tác đầu tiên là cầm lấy điện thoại.
Khang Chiêu có gọi video một lần.
Liễu Chi Nhàn nhắn tin trả lời, lập tức có thông báo yêu cầu mới.
Cô từ chối ngay tắp lự.
Khang Chiêu cũng rất nhanh trí, đổi sang cuộc gọi thoại.
“Lại không trang điểm à?” Hỏi xong còn bật cười.
Liễu Chi Nhàn nghiêm túc trả lời: “Mặt mộc là bí mật cá nhân.”
Khang Chiêu tiếp tục đề tài đang nhắn tin dở dang trước đó.
Liễu Chi Nhàn chun mũi, bộ dạng “nếu anh đã hỏi, thì tôi không thể không trả lời”.
“Bạn anh công khai chuốc oán cho tôi, ngay trước mặt tôi lại nói với tiền nhiệm của anh tôi là tình địch số một của cô ấy.”
Không biết có phải vì câu nói lòng vòng của cô làm cho choáng hay không,