"Ngươi đã nhớ lại chưa?"
Giữa màn mưa tầm tã ngoài kia, bầu trời xám xịt tối mù, âm thanh có chút bén nhọn vang lên.
Ta vốn còn đang ngây ngốc, dường như khó mà tiếp nhận được những hình ảnh chạy loạn ở trong đầu, âm thanh ấy cắt ngang dòng suy nghĩ, kéo tâm trí ta trở về.
Khẽ đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy trước khung cửa có một thân ảnh đứng đấy dựa vào, người này hai tay khoanh lại trước ngực, ngoại bào một màu đỏ rực như biển lửa, thêu những đóa mẫu đơn diễm lệ trên tay áo, vốn là cơ thể người, nhưng đầu lại là đầu của loài chim khổng tước, hai mắt sắc như gươm chém, đầu đội mũ cánh chuồn, đung đưa hai sợi chỉ buộc.
"Ngươi là ai?"
Ta khẽ cất lời, âm thanh ôn hòa như tiếng nước chảy róc rách, dịu êm như đàn tranh gảy lên.
Y chăm chú nhìn ta, quan sát một lúc, sau đó mới cất lời, âm thanh bén nhọn lại vang lên.
"Bổn thần là Tước Hầu của kinh đô, cai quản Vạn Niên, chức vị cũng xem như tương tự Thổ Thần Bồ Đề ở Cẩm Thành.
"
Thổ thần Bồ Đề.
Là lão nhân gia kia?
Ánh mắt ta nghi hoặc trông về phía Tước Hầu, y hai mắt sắc như chim ưng, từ trên cao nhìn xuống ta ngồi bệch dưới nền đất, bộ dạng rất hờ hững mà cất lời.
"Bồ Đề có nhắn nhủ bổn Thần giúp ngươi, thần thức ngươi đã tìm về được rồi, những chuyện còn lại nằm ở trong tay mình.
Nhanh chân một chút, Hắc Bạch Vô Thường nếu tra ra, bổn Thần cũng không thể giúp ngươi giấu khí tức đi được nữa.
"
Ta biết ngay mà, nguyên nhân vì sao Hắc Bạch Vô Thường lại không tìm đến, chính là do khí tức nguyên thần của ta bị người làm mờ nhạt đi, nếu không phải dụng tâm tra ra, chỉ sợ đến thiên hoàng địa cửu cũng không tìm được.
Thổ thần bà bà giúp ta che giấu khí tức, cốt là để ta kiếm lại được thần thức, hoàn thành được ước nguyện của mình.
Bởi một vong hồn khi chết đi còn oán hận, sẽ khó mà siêu sinh làm người.
Trông thấy Tước Hầu chuẩn bị phất tay áo rời đi, ta vội vàng bò tới, đưa tay níu lấy tay áo đỏ rực của y, dưới đôi mắt sắc bén như diều hâu đầy vẻ nghi ngờ của hắn, ta run khóe miệng, hai mắt đỏ ngầu, rất kiên quyết mà hỏi.
"Tước Hầu, có thể nói lại cho tiểu nữ tất cả những chuyện xảy ra khi ta chết chứ?"
Bàn tay nắm lấy tay áo siết chặt, lo sợ y từ chối, nếu vậy, con đường tìm hiểu sẽ càng gian nan hơn, bởi ta biết được khắp kinh đô hiện giờ, Tướng Quân Đường gia là một cái gai tuyệt đối không được nhổ lên của Vạn Niên.
Nếu để Thiên Sát Quân bắt gặp bất kì ai buột miệng nhắc tới ta, liền có thể đầu rơi máu chảy, vạn kiếp bất phục.
Hoàng đế trên kia, đã sớm trở thành một hôn quân rồi.
Tước Hầu yên lặng một lúc, ngay khi ta tưởng chừng đây là điều bất khả thi, chỉ có thể tự mình đi tìm hiểu, bàn tay vừa buông tay áo, liền nghe được âm thanh thở dài nho nhỏ, ta ngước mắt lên trông vào cái đầu chim khổng tước trên kia, chỉ thấy y khẽ nghiêng đầu, bàn tay day day thùy thái dương, bất đắc dĩ mà cất tiếng.
"Bồ Đề chết tiệt.
"
Sau đấy, âm thanh bén nhọn của Tước Hầu từ tốn vang lên, chậm rãi đem chuyện kinh đô loạn lạc mấy năm gần đây kể hết trong một lần.
Giữa những đợt thiên lôi ầm ĩ ngoài kia, âm thanh y vẫn rõ ràng, như một chuyến tàu, đem ta đi vào từng câu chuyện bản thân