- Kh...Khánh Vân.
Em...em vừa mới nói gì vậy? - Kim Duyên kinh sợ hỏi Khánh Vân và cô bỗng cảm nhận được hơi thở của nó vừa phà vào tai mình nên cô rùng mình "Theo như chị biết thì tôi là loại người gì?"
Kim Duyên mặt tái xanh đi, lấy hết dũng khí mà hỏi thẳng Khánh Vân "Em là đang thích chị sao?".
Sau câu hỏi của cô thì không gian yên tĩnh liền bao trùm lấy nơi đây.
Nó sau một lúc thì đưa tay mình vuốt nhẹ lên mái tóc của cô, cười trả lời "Giờ tôi mới biết chị còn có thêm tật xấu là thích ảo tưởng.
Tôi muốn chị mặc chiếc áo kia vào trước, để xem nó có thực sự đẹp không thì tôi mới đồng ý mặc.
Mau cởi áo ra đi"
Nói rồi, Khánh Vân cũng đứng dậy và quay mặt đi.
Kim Duyên mặt cắt không ra chút máu.
Nó đứng đó một hồi khi quay lại vẫn thấy cô đứng im như pho tượng nên mệt mỏi hỏi cô "Hay là chị muốn tôi thay cho chị?"
Không kịp để Kim Duyên phản ứng, Khánh Vân đã tiến lại cởi nút áo ra cho cô thì bị cô dùng tay giữ lại.
Cô lấp bấp "Để...để chị tự làm".
Và Khánh Vân một lần nữa quay mặt đi.
"Xong rồi" - Kim Duyên vừa nói thì Khánh Vân cũng quay người lại.
Nó nhìn chằm chằm vào cô "Phần eo bóp vào thêm 2cm nữa sẽ vừa với tôi hơn"
- Nhưng...!- Kim Duyên đang dự định nói thì bị Khánh Vân cắt đứt ngay "Nói chị làm thì chị mau làm đi".
Kim Duyên liền bị khuất phục mà cởi chiếc áo đó ra và sau khi hoàn thành xong xuôi thì cũng mặc vào cho Khánh Vân.
Cô bước dần ra xa nó khi thấy nó đang khoác trên mình bộ trang phục do chính cô thiết kế, thốt nhẹ lên vài từ "Đẹp...đẹp quá!"
Khánh Vân một chút cũng không phản ứng trước những lời này.
Nó nhìn mình trong gương rồi cũng nói với cô "Thử bộ còn lại đi.
Nhanh lên.
Tôi muốn về nhà ngủ".
Kim Duyên liền làm theo.
Quả không khiến cô thất vọng ngay cả bộ thứ 2 cũng được nói mặc lên một cách hoàn hảo.
Khánh Vân lại ngắm mình trong gương rồi sau đó cũng thay bộ đồ của chính mình vào
- Xong rồi đúng không? Tôi xin phép, ngày mai tôi sẽ có mặt - Nói xong thì nó cũng đeo balo vào và chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì bị cô giữ lại.
"Đêm nay em ngủ lại đây với chị.
Trời tối rồi, lái xe nguy hiểm lắm!".
Khánh Vân nghe được vậy thì cởi balo của mình xuống, đẩy cho Kim Duyên lùi dần về đụng bàn làm việc của cô.
Nó liền dùng tay bế xốc cô lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô.
Kim Duyên hơi sợ trước tình huống này
- Em...em...đừng làm bậy - Khánh Vân tiếp tục cười khi nghe câu này.
"Theo chị, tôi sẽ nguy hiểm khi lái xe vào ban đêm hay chị sẽ nguy hiểm nếu tôi ở đây.
Cái nào có khả năng xảy ra hơn?".
Kim Duyên mặt trắng bệch đi, đẩy Khánh Vân ra tức khắc mà phóng xuống bàn, bình tĩnh nói với nó
- Không phải em nói mình không chút dục vọng với chị và dù chỉ có khỏa thân đứng trước mặt em thì em cũng không hứng thú sao? - Nó không trả lời, trực tiếp tiến lại cái sofa đang đặt trong phòng, gối balo lên đầu của mình và nhắm mắt lại
- Chừng nào chị trở nên giống như tôi thì lúc đó hãy đến tìm tôi và cầu xin tôi chạm vào cơ thể của chị - Câu nói Khánh Vân trước khi ngủ làm mặt Kim Duyên cắt không ra chút máu.
Cô sau đó cũng nằm xuống một cái sofa được đặt đối diện với nó.
Kim Duyên nằm đó, nhìn ngắm Khánh Vân và đăm chiêu suy nghĩ
"Không thể nào! Mình chẳng lẽ bị bẻ cong một cách đơn giản như thế sao? Không đúng, chỉ cần hết ngày mai thì mình sẽ trở lại cuộc sống bình thường.
Đến lúc đó, nhất định phải đi tìm bạn trai để quen mới được".
Và Kim Duyên cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Thế là, buổi sáng hôm sau cuộc thi cũng được diễn ra.
Mấy trăm nhà thiết kế đều hối hả chỉnh sửa lần cuối lại trang phục của mình.
Mỗi người được công ty dựng cho một buồng thay đồ riêng tránh trường hợp bị người khác dòm ngó.
Team của Kim Duyên cũng vậy, họ bận bịu vừa thay đồ cho Khánh Vân, vừa trang điểm cho nó.
Đứng trong phòng chờ, Hương Ly hỏi khẽ Khánh Vân
- Em có biết đi catwalk không? Nếu không biết chị có thể dạy.
- Không cần.
Tôi tự biết cách xử lý - Khánh Vân vừa trả lời xong cũng là lúc Kim Duyên đầu tóc rối bời chạy vào, kéo nó đứng sau cánh gà nhìn ngắm từng vị giám khảo cũng như là những nhân viên trong công ty.
Bỗng cô nhớ ra điều gì đó nên quay sang hỏi nó
- Em không đi đón chị mình cũng được sao?
- Chị ấy có người khác rước rồi - Khánh Vân nói xong thì cuộc thi cũng được thông báo bắt đầu.
Tên chủ tịch đứng lên phát biểu một hồi thì cũng giới thiệu đến thành phần ban giám khảo.
Hắn cứ luyên thuyên thì đến người cuối cùng bỗng nói bằng chất giọng tự hào
- Và vị giám khảo cuối cùng là người mà chúng tôi đã rất khó khăn mới nhận được sự đồng ý của cô ấy - Kim Duyên đứng bên trong tự hỏi "Ai vậy nhỉ?".
Cô ấy là tổng biên tập của tạp chí thời trang lớn nhất thế giới T-ARA Magazine, cũng đồng thời là người quyền lực nhất trong giới thời trang.
Xin hân hạnh được chào đón cô, Mâu Thủy!!!
Bịch~~~ Chiếc túi xách trên tay Kim Duyên vừa rơi xuống khi cô chứng kiến cảnh một cô gái để mái tóc dài, ăn mặc cực kỳ thời trang đứng lên chào qua loa vài cái xong cũng lạnh lùng ngồi xuống.
"Sao thế? Chị quen người tên Mâu Thủy đó à?" - Khánh Vân hỏi làm Kim Duyên hoàn hồn lại mà trả lời nó
- Chị ấy chính là thần tượng trong giới này đó.
Có mẹ là con nhà thiết kế lừng danh nhất thế giới, bà ngoại lại là siêu mẫu nổi tiếng nhất trong làng mốt.
Còn em gái lại là người mẫu được săn đón nhiều nhất của các tạp chí danh tiếng thế giới.
- Vậy đứa em gái đó tên gì? - Nó bỗng hỏi cô.
Kim Duyên liền thở dài một cái "Không biết.
Chỉ những lãnh đạo cấp cao của những tờ tạp chí đó mới biết tên thôi.
Nghe đồn là chính họ cũng chưa được gặp mặt em gái của chị Mâu Thủy nữa.
Dù có trả cát-xê cao bao nhiêu thì tuyệt nhiên cô gái đó cũng không đồng ý.
Chị nghe người ta nói vậy đấy!"
- Cô ta chưa bao giờ xuất hiện sao lại được nói là săn đón nhiều nhất?
- Em không biết đấy thôi.
Một số người chỉ chụp được vài bức ảnh ở phía sau