Thẩm Mão Mão chống đỡ ngồi dậy, sờ sờ cánh tay mình, hai tai lại không cách nào bắt được tiếng da cọ xát.
Trong một môi trường như vậy, mất thính lực và tử vong không kém nhiều.
Tiếng nổ lớn vừa rồi cách cô không xa, nếu không cô cũng sẽ không bị trùng kích lớn như vậy. Bất luận chủ nhân của thanh âm là cái gì, cô hiện tại phải lập tức rời khỏi vị trí trước mắt, tránh cùng thứ kia đụng phải.
Cô vịn kệ hàng lẳng lặng lảo đảo đi vào trong, nhìn trái ngó phải tìm kiếm vật sống thứ hai trong siêu thị.
Kệ hàng và kệ hàng ngăn cách tầm mắt của mọi người, Thẩm Mão Mão cũng không biết thứ kia ở đâu. Bất quá cô có thể cảm nhận được chấn động của kệ hàng, biên độ chấn động không lớn, nhưng lại không thể bỏ qua. Giống như có một gã thân thể mập mạp nặng nề nhảy tới nhảy lui ở phụ cận vậy.
Lạc quan suy nghĩ một chút, có lẽ là bắt đầu từ lúc vừa rồi đã có động đất.
—— Dù lạc quan thế nào cũng biết khả năng này không lớn.
Thẩm Mão Mão trốn sau một cái kệ hàng, quan sát khu tươi sống cách đó không xa.
Khu vực tươi sống đều là tủ cao nửa người, ở nơi đó cũng không dễ ẩn nấp. Hơn nữa hiện tại cô không nghe được thanh âm, lúc đi lấy thịt rất dễ bị người sau lưng đánh lén, hơn nữa mang theo thịt cũng không tiện chạy trốn...
Cô nắm chặt năm trăm nhân dân tệ trong túi của mình, lần đầu tiên cảm thấy chi tiêu rất đau đớn.
Ngay khi cô đang suy nghĩ làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ một cách an toàn, đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi vào gáy cô! Gió này không lớn, tựa như tay ai nhanh chóng vươn về phía cổ cô, mang theo ý lạnh thấu xương, khiến người ta sởn tóc gáy.
Thẩm Mão Mão thiếu chút nữa nổ tung, cô trực tiếp nhào về phía trước, thuận thế lăn một vòng trên mặt đất, kéo dài khoảng cách với đồ vật phía sau.
Sau đó cô nhanh chóng đứng dậy, quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, sau đó rút chân bỏ chạy.
Moẹ! Đằng sau đó là một cái gì đó!
Giống như nhân loại, nhưng lại khổng lồ hơn hình thể con người mấy lần. Nó có một cái bụng màu đen khổng lồ, trên đỉnh bụng là một cái đầu trơn bóng, đầu giống như một quả trứng da, phía trước còn có hai lỗ thủng động đen; dưới bụng là hai cái chân mảnh khảnh giống như cây gậy trúc, rất khó tưởng tượng hai chân như thế có thể chống đỡ được một thân thể khổng lồ như vậy.
Sàn trung tâm thương mại nhẹ nhàng lắc lư, tuy rằng không nghe thấy, nhưng Thẩm Mão Mão có thể tưởng tượng được con quái vật kia khi đi bộ sẽ tạo ra tiếng ồn như thế nào.
Trái ngược với thân hình khổng lồ của nó, tốc độ hành động của nó cũng không tính là chậm, có chút linh hoạt không phù hợp với lẽ thường, thậm chí ngay cả một cái kệ hàng cũng không có đụng ngã.
Không có thính giác thực sự rắc rối! Cô không thể thông qua thính giác phán đoán con quái vật cách cô bao xa, chỉ có thể vừa quay đầu lại, vừa tìm phương hướng.
Vì vứt bỏ nó, Thẩm Mão Mão đi vòng quanh quầy, có mục đích chạy về phía khu vực đồ dùng sinh hoạt.
Siêu thị không thiếu nhất chính là vũ khí, khi đi ngang qua kệ hàng bày dao thái, cô tùy ý cầm lấy con dao mở ra, nhắm mắt lại phía sau.
Nhưng mà quái vật kia giống như hoàn toàn không sợ bị thương, tùy ý gió dao lạnh lẽo cắt ra làn da của nó.
Một mùi tanh hôi truyền đến chóp mũi Thẩm Mão Mão, trên người quái vật bắn ra chất nhầy màu xám xanh có mùi hăng, ăn mòn kiến trúc chung quanh.
Phía sau truyền đến một trận kình phong, Thẩm Mão Mão lập tức hiểu được là nó đuổi theo.
Cô tiện tay cầm cây lau nhà trên kệ bên cạnh, trở thành vũ khí phòng ngự xoay người ngăn cản.
Móng vuốt sắc bén của quái vật trực tiếp đem cây lau nhà chém thành hai nửa, Thẩm Mão Mão kịp thời lui về phía sau, mới không lưu lạc cùng cây lau nhà một cái kết quả.
Ở một khoảng cách gần như vậy, cô nhìn thấy bụng của con quái vật. Thân thể đen nhánh của nó phủ đầy đủ các loại khuôn mặt dữ tợn, những người này mặt hoặc khóc hoặc cười, biểu tình vặn vẹo. Môi của mỗi khuôn mặt không ngừng nhúc nhích, thao thao bất tuyệt* tiến hành phát biểu.
*Thao thao bất tuyệt: nói mãi không ngừng
Thẩm Mão Mão ghê tởm đến thiếu chút nữa nôn ra.
Cô nhét hai nửa cây lau nhà vào hai cái miệng lớn, nhét xong quay đầu bỏ chạy, mang theo nó tiếp tục vòng quanh phụ cận.
Nhưng như vậy cũng không phải kế lâu dài, cho dù thể lực của cô đủ dùng, cô cũng không có khả năng đem tất cả thời gian lãng phí ở chỗ này.
Hoàn thành nhiệm vụ trở về cũng chết, cùng cái tên to lớn này đối với hậu môn cũng chết. Chuyện đã đến nước này, còn không bằng buông tay đánh một cái.
Cô vòng về khu tươi sống, cầm lấy một cây dao chặt xương, bóp nát viên thuốc cứu mạng Tiểu Lâu cho cô. Một luồng không khí ấm áp tràn vào cơ thể cô, kèm theo máu chảy vào tứ chi khắp người. Trong nháy mắt, cô cảm giác mình có được lực lượng vô tận.
Cô trở tay cầm dao chặt xương xông tới trước mặt, tay cầm dao rơi xuống, chuẩn xác đâm vào trong rất nhiều mắt. Chất nhầy màu xám xanh sền sệt văng ra bốn phía, Thẩm Mão Mão lập tức né tránh, nhưng vẫn không cách nào tránh khỏi tiếp xúc với một ít, làn da lập tức sinh ra một loại cảm giác đau đớn như nóng rát.
Trên mặt con mắt này lộ ra biểu tình thống khổ, ánh mắt trên mặt khác cũng đều chuyển lại, đều dùng ánh mắt oán độc nhìn cô.
Thẩm Mão Mão bị nhìn chằm chằm đến sởn tóc gáy, cắn răng lần thứ hai xông lên, một phen kéo dao chặt xương nhắm vào một con mắt khác hung hăng đâm xuống.
Kỳ quái thay, cô cắm hai mắt, con quái vật này cũng không bắt cô lên xé nát, hoặc ném cô sang một bên. Phản ứng duy nhất của nó, chính là miệng của những khuôn mặt này trên thân thể không ngừng nói chuyện, nước bọt tung bay. Nó có muốn giao tiếp với chính mình sao?
Thẩm Mão Mão thu dao, lui về phía sau hai bước đứng vững, hét lớn: "Mi bấm còi kèn cái gì?! Tôi không thể nghe thấy!!"
Điều duy nhất đáng an ủi là cô vẫn có thể nghe thấy giọng nói của mình, chỉ có điều giọng nói hơi nhỏ.
Lời này vừa nói ra, cả con quái vật cả đều sửng sốt một chút, nửa ngày không kịp phản ứng.
Thẩm Mão Mão nói: "Mi tự chơi đi! Tìm người khác giúp! Tôi không thể nghe thấy gì hết! Xin lỗi vừa rồi đâm mi vài nhát! Tôi tưởng mi sẽ tấn công tôi! Nhưng tôi không thể để mi đâm lại!"
Sau đó cô đã nhìn thấy mỗi một khuôn mặt quái vật đều bắt đầu hộc máu, bộ dáng bị đả kích rất nhiều.
Cô thử thăm dò đi tới trước mặt quái vật hai bước,