Anh trai tài xế đang sợ cái gì vậy?
Mẹ kiếp, không có thính giác thực sự quá cay đắng, bằng không còn có thể hỏi tài xế rốt cuộc có chuyện gì vậy.
Vừa nghĩ đến mình sau này chính là kẻ điếc, cô cảm thấy mũi đau xót.
Quên đi, không chua, chết tốt không bằng sống lại.
Cánh cửa công trường mở rộng cho cô, Thẩm Mão Mão vẫn cảm thấy có chút không thở nổi, phỏng chừng là nguyên nhân tác dụng phụ ngẫu nhiên kia. Tác dụng phụ này thật sự rất nghiêm trọng, khó thở, tứ chi vô lực, gặp quỷ chạy cũng chạy không thoát, cơ bản đã ở bên bờ vực đào thải.
Chim nhỏ trên tường vây kêu chim chíp, sau khi nhìn thấy Thẩm Mão Mão lại lao nhao vỗ cánh bay đi. Mây đen ở chân trời rất dày, từ sáng đến giờ vẫn chưa tản ra, đêm nay dường như lại có một trận mưa lớn.
Cô kéo một bao tải thịt, cố gắng đi vào cổng công trường. May mắn thay, công trường xây dựng tổng thể là một hình chữ nhật phẳng, không cần phải đi quá xa.
Mặt đất lầy lội không chịu nổi, thịt dùng để ăn, cho nên Thẩm Mão Mão tình nguyện cõng bao tải đi một lát nghỉ ngơi một lát, cũng không muốn để thịt lăn hai vòng trong nước bùn.
Mây đen càng áp càng thấp, gió lớn cuồn cuộn nổi lên một trận cát, làm cho Thẩm Mão Mão đầy miệng cát.
Cách đó không xa, trước cửa căng tin, quản đốc và Nghiêm Nam đều đứng ở nơi đó, mặt không chút thay đổi nhìn cô gian nan di chuyển, cũng không định vươn tay giúp đỡ.
Thật vất vả mới di chuyển đến trước căng tin, Thẩm Mão Mão đặt mông ngồi trên mặt đất bò cũng không đứng dậy nổi.
Quản đốc nhìn đồng hồ trong phòng, nói một câu gì đó, sau đó vẫn nhìn chằm chằm cô, tựa hồ là đang chờ đợi câu trả lời của cô.
Thẩm Mão Mão hét lớn: "Tôi không nghe thấy! Ngài có giấy bút không? Tôi bị điếc rồi!"
Vì vậy, người quản đốc lấy điện thoại di động của mình ra, đánh máy cho cô thấy:【Cô vào đây bằng cách nào? 】
Thẩm Mão khó hiểu: "Đi vào đây, tôi còn có thể bay vào sao?"
Quản đốc:【Cô nói nhỏ chút, chúng tôi có thể nghe thấy! 】
Thẩm Mão Mão: "..." Cái này cũng không trách cô được, cô sợ thanh âm của mình nhỏ đi người khác không nghe thấy.
Quản đốc đánh máy: 【Tôi vốn có ý định mở cửa cho cô sau 4 giờ.】
Thẩm Mão Mão cũng kỳ quái: "Vậy là ai bỏ tôi vào đây? Bị ma ám sao?"
Sắc mặt quản đốc thay đổi, hắn thò tay vào trong túi sờ sờ, sau đó yên tâm thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, tôi xem thịt cô mua về."
Câu này Thẩm Mão Mão không nghe thấy, cô nhìn quản đốc thu điện thoại di động đã hiểu được những lời kế tiếp mình có nghe được hay không cũng không sao cả.
Quản đốc kéo bao tải của Thẩm Mão Mão vào căng tin, đặt túi lên một cái cân ở giữa. Trên đó cho thấy 24,15 kg, cô chuyển trở lại bốn mươi tám kg thịt, ngay cả một nửa nhiệm vụ cũng không đến.
Quản đốc chỉ vào Nghiêm Nam, cố ý há to miệng, gằn từng chữ nói: "Cô! 140 cân!" Vừa nói vừa dùng tay khoa tay múa chân 140.
Thẩm Mão mão hốt nhiên gật đầu. Xem ra Nghiêm Nam sợ cô chết ở bên ngoài hoặc không có công mà trở về, cho nên tự mình lấy được toàn bộ thịt.
—— Thịt Đinh Hậu.
Quản đốc đánh máy một lần nữa: 【Vì cô ta đã hoàn thành tốt hơn, vậy để cô xử lý thịt.】
Thẩm Mão Mão: "! Moẹ nó à?" Đờ mờ này xử lý thế nào??!
Quản đốc: 【Đun sôi với nước sôi, sau đó ướp muối, cái này còn cần tôi dạy cho cô? 】
Thẩm Mão Mão: "..." Dạy thì không cần dạy, nhưng cô hoàn toàn không muốn xử lý thịt người nha!!
Quản đốc: 【Hôm nay ít nhất phải lấy ra một trăm cân, làm không hết thì đừng ngủ. 】
Nghiêm Nam lộ ra một biểu tình đắc ý với cô, kỳ lạ đi vào phòng bếp, đi chuẩn bị bữa tối hôm nay.
Trong phòng bếp có thêm hai cái bể nước lớn, làm cho căn bếp vốn đã chật trở nên chật hẹp hơn.
Quản đốc chỉ vào bể nước.
Thẩm Mão Mão hỏi: "Là để cho tôi bỏ thịt đã làm xong vào sao?"
Quản đốc gật đầu.
Hai cái bình nước trên đều bịt kín nắp gỗ, Thẩm Mão mão cốt khí dũng khí, hốt nhiên kéo cái bên trái ra, trong vại trống rỗng không một vật, còn có ruồi nhặng ong ong bay ra.
Cho nên... Trong cái vại bên phải này, trong đó chính là Đinh Hậu...
Bể nước không tới một người cao, Thẩm Mão Mão tự nhận mình rụt vào cũng có chút khó khăn, càng không cần phải nói đến đem người có hình thể như Đinh Hậu bỏ vào.
Bất quá dựa theo thể tích mà tính, không sai biệt lắm là vừa vặn.
Có lẽ thi thể Đinh Hậu đã bị cắt xén...
Cô không dám mở một cái bể nước khác nữa, lặng lẽ chạy tới rửa rau.
Sau khi sắc trời tối đen, mấy người Tiểu Lâu cũng đều trở về căng tin.
Bầu không khí giữa đoàn người có chút cổ quái: La Hưng Bang và Vệ Cố thần sắc mệt nhọc, không nói một tiếng ngồi vào; Bắc Đẩu không đi cùng Vân Thắng Tiến, ngược lại ngồi bên cạnh lạnh như băng; về phần Long ca cùng Bân Tử, hai người này ngay từ đầu cùng Vân Thắng Tiến không đối phó, hiện tại lại càng không có sắc mặt tốt.
Cuối cùng là Tiểu Lâu và Kim Mao. Sắc mặt Tiểu Lâu ngưng trọng, Kim Mao hồn bay đâu đâu.
Chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian cô đi?
Cô đặt rau xanh đã xào của Nghiêm Nam lên bàn, Kim Mao nhìn thấy cô, ánh mắt sáng ngời, há to miệng nói gì đó. Tiểu Lâu cũng một bộ vui mừng, đồng dạng há miệng nói chuyện.
Thẩm Mão Mão: "..." Thật sự rất phiền.
Cô nói, "Tôi bị điếc! Tôi không thể nghe thấy bất cứ điều gì các người nói!"
Tất cả mọi người trên hai bàn đều nhìn về phía cô. Cô nhận ra giọng nói của mình quá lớn, vội vàng xin lỗi những người xung quanh: "Tôi xin lỗi! Tôi không thể nghe thấy giọng nói của tôi!"
Những người khác: "..." Nói xin lỗi thì xin lỗi, hung dữ cái gì?!
Tiểu Lâu không nhịn được cười, không khí giữa mọi người thoải mái hơn rất nhiều.
Quản đốc đi dạo từ bên ngoài đi vào, tuần tra một vòng, hắng giọng: "Khụ khụ. Tôi đã đi xem một vòng, hôm nay tôi phải gọi hai người làm lại."
Đến đây, sau một ngày, quản đốc lại bắt lấy đứa trẻ xui xẻo.
Hắn chỉ vào Bân Tử và lạnh như băng: "Hai người ở lại với cô ấy trong một thời gian để làm thêm giờ."
Thân thể Bân Tử cứng đờ, lạnh như băng vẫn không có biểu tình gì.
Long ca lập tức đứng lên: "Ẹ! Mẹ nó anh tốt hơn nên thay đổi người khác!"
Quản đốc nhíu mày: "Ý kiến của anh là gì?"
Bân Tử ngăn lại Long ca: "Long ca, quên đi..."
Long ca hoàn toàn không nghe lời khuyên, một tay vứt bỏ cánh tay Bân Tử, đi tới nắm