Sau khi rửa chén là thời gian tự do hoạt động.
Tiểu Lâu các cô đã sớm đi vào giữa mang gạch, trong căn tin chỉ có Nghiêm Nam và Thẩm Mão Mão tán gẫu.
Nghiêm Nam nói chuyện với cô, trong lời nói đều hỏi thăm tin tức hiện thực của cô.
Thẩm Mão Mão hàm hồ trả lời một phần không quan trọng, tốc độ rửa chén tăng nhanh, muốn sớm bận rộn xong rời đi sớm một chút.
Nghiêm Nam đột nhiên nói: "Sáng nay cô có đến hồ nước đó không?"
Thẩm Mão Mão nào dám chứ! Sáng nay sau khi bị đánh thức, cô không đánh răng không rửa mặt, sợ đi hồ nước sẽ gặp lại người huýt sáo kia. Cô còn đánh răng rửa mặt trong nhà bếp.
"Chưa kịp đi đâu." Cô hỏi ngược lại, "Có chuyện gì vậy?"
Nghiêm Nam: "May mắn là cô không đi."
Thẩm Mão Mão: "??" Chỗ hồ bơi sao vậy?
"Còn nhớ bà thím không vào không?" Nghiêm Nam nở nụ cười với cô, "Bà ấy đã chết, thi thể ở trong hồ nước, tứ chi chen chúc đầy ắp, vòi nước từ sau gáy bà ấy xuyên vào, lại từ miệng bà ấy đi ra, trên vách hồ đều là máu."
Động tác dưới tay Thẩm Mão Mão dừng lại, đã não bổ ra hình ảnh lúc đó, không nhịn được mà run rẩy.
Thì ra thanh âm ọp ẹp ngày hôm qua các cô nghe được... Là đang xiên xác à?
Cô có chút sợ hãi, nhưng không muốn lộ vẻ sợ hãi trước mặt Nghiêm Nam, vì thế làm bộ không thèm để ý nói: "Ồ, như vậy à."
Nghiêm Nam tự thấy không thú vị, không chủ động đáp lời nữa, đứng dậy rời khỏi chậu nước ra ngoài lấy chổi quét sàn nhà.
Thẩm Mão Mão nhìn bóng lưng cô biến mất trong phòng bếp, như có điều suy nghĩ tiếp tục rửa chén.
Ngoại trừ sợ hãi loại tràng diện đẫm máu này, cô còn cảm thấy Nghiêm Nam vừa rồi rất đáng sợ.
Cô có thể không hề đồng tình lợi dụng cái chết của người khác làm lời nói hù dọa cô, hình dung những tràng diện đẫm máu kia cũng không thấy nửa điểm sợ hãi cùng chán ghét, càng sẽ không bởi vì người chơi cùng trận doanh tử vong mà cảm thấy thỏ chết hồ bi... Thẩm Mão Mão thậm chí còn cảm nhận được cảm xúc vui sướng khi người gặp họa từ trên người cô.
Cô ta đang cao hứng cái gì? Là cao hứng khi có người đã chết? Hạy là cười nhạo người mới vô tri không sợ hãi?
Trong số những người chơi cũ của trò chơi này, tất cả mọi người ngoại trừ Tiểu Lâu và Vân Thắng Tiến đều vô cùng lạnh lùng, hoặc là nói là —— chết lặng.
Từ trên người bọn họ, Thẩm Mão Mão không nhìn thấy lòng trắc ẩn của một người bình thường.
Loại tính cách này rốt cuộc là bọn họ vốn có, hay là do trò chơi tạo ra? Trò chơi có thực sự muốn người chơi sám hối trong sợ hãi không?
Thẩm Mão Mão không dám suy nghĩ nhiều.
Rõ ràng ngoài cửa sổ nắng chiếu rọi rực rỡ, cô lại cảm thấy phát lạnh thấu xương.
...
Phát lạnh là không có khả năng phát lạnh, bên ngoài mặt trời lớn như vậy, quần áo làm việc lại là áo dài tay, ở bên ngoài mang gạch quả thực có thể làm nóng người, đáy lòng có lạnh đến đâu cũng không thể cứu vớt □□ sắp chết nóng của cô.
Mặt trời hôm nay quá độc, gió rất nóng. Đoàn người đổ mồ hôi như mưa trên công trường, hình tượng giải thích gọi là cái gì vinh quang nhất của lao động.
Thẩm Mão Mão hận mình không thể là một có thể dựa vào đầu lưỡi để tản nhiệt, rõ ràng nóng đến muốn chết, cô cũng không dám cởi quần áo lao động, sợ không mặc quần áo lao động việc làm việc sẽ xảy ra vấn đề.
Khi nói đến công việc của bọn họ, đó thực sự là một phong cách ma huyễn của chủ nghĩa sau hiện đại. Hôm qua quản đốc nói muốn chồng gạch cô còn không rõ, hôm nay chờ cô rửa chén xong ở giữa nhìn, nói chồng gạch liền chồng gạch, ý nghĩa chân chính của chuyển gạch, một chút hơi nước cũng không được trộn lẫn.
Vốn tưởng rằng không cần chuyển gạch, Thẩm Mão Mão rưng rưng làm việc. Sớm biết sau khi tốt nghiệp phải ra sức, cô khẳng định không học tập chăm chỉ như vậy! Hiện giờ nam thần không đuổi kịp, còn phải đến chuyển gạch... Ngẫm lại liền cảm thấy mệnh khổ.
Quản đốc bảo bọn họ ở giữa tiểu khu mới đào được một nửa ao nhỏ để xây gạch. Chỉ cần gạch, xi măng không cần thêm. Chỉ cần xếp chồng gọn gàng, viên gạch kia giống như bôi keo, kéo cũng không kéo xuống được.
Lấy bốn góc hồ nước làm điểm cố định kéo bốn sợi dây, yêu cầu duy nhất của quản đốc đối với bọn họ chính là đừng làm lệch.
Vì vậy, một buổi sáng, ngoại trừ Vân Thắng Tiến, Long ca và Đinh Hậu, những người còn lại đang tiến hành hoạt động chuyển gạch không có yêu cầu kỹ thuật này. Công việc của ba người Vân Thắng Tiến là sơn lại tòa nhà, lúc này ba người đeo dây an toàn ở trên giàn giáo cách đó không xa bận rộn, lung lay sắp đổ.
Thẩm Mão Mão may mắn mình được phân công vào phòng bếp, cô thật sự rất sợ độ cao, nếu để cho cô đi lên, đừng nói làm việc, sống cũng phí công.
Quản đốc chỉ nhìn bọn họ cả buổi sáng, khoảng mười một giờ, hắn liền bảo Thẩm Mão Mão và Nghiêm Nam xuống sớm, đi vào phòng bếp nấu cơm.
Thẩm Mão Mão giống như nghe được lệnh ân xá, vội vàng rời khỏi bóng tối mình, nói lời tạm biệt với Tiểu Lâu: "Lâu tỷ, em đi trước! Chị cứ bận!"
Tiểu Lâu: "Tôi là mẹ cô sao mà cái gì cô cũng nói cho tôi biết?"
Thẩm Mão Mão đứng đắn nói: "Ngài là cha mẹ tái sinh của tôi."
Tiểu Lâu:"??" Tôi không có một đứa con gái như cô!
...
Thẩm Mão Mão đối với Nghiêm Nam trong lòng có chút bóng ma.
Cô có một năng lực rất huyền bí, hoặc là nói là trực giác của phụ nữ —— chính là ấn tượng đầu tiên của cô đối với một số người, rất có thể chính là tính cách chân chính của người này, sau đó kinh nghiệm xã hội của cô đều chứng minh điểm này. Lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Nam, cô đã cảm thấy Nghiêm Nam rất dọa người...
Có lẽ cũng có liên quan đến một cái tát dứt khoát lưu loát của cô ta.
Ngoài ra cô còn có thể cảm giác được tình cảm của Nghiêm Nam và Vân Thắng Tiến rất tốt, mà Nghiêm Nam đối với diện mạo của cô hình như rất bất mãn...
Thẩm Mão Mão ngồi trên băng ghế nhỏ rửa rau, đột nhiên tâm huyết dâng trào soi nước trong bồn chiếu một chút.
Trên mặt nước trong suốt phản chiếu một gương mặt quen thuộc, khuôn mặt kia theo nháy mắt của cô mà chớp mắt, trong đôi mắt đẹp nhìn toát ra vài phần lẳng lơ hồn nhiên thiên thành...
Rất đẹp, nhưng không phải khuôn mặt của cô.
Thẩm Mão Mão ngốc.
Khuôn mặt trên mặt nước kia là Nhậm Nguyệt.
...
Lúc ăn cơm, Thẩm Mão Mão vụng trộm dùng ánh mắt nhìn Tiểu Lâu.
Vì sao sau khi cô tiến vào trò chơi lại dùng mặt Nhâm Nguyệt, đại lão có thể giải thích rõ ràng cho cô hay không?
Có phải là bởi vì vốn người kia định gọi Nhậm Nguyệt thế mạng hay không? Cho nên cô và Nhậm Nguyệt gặp được gia hoả kia là người chơi