Quản đốc ngược lại không trả lời, hắn bắt đầu chuyển đề tài nói: "Không nên hỏi thì đừng hỏi, các người mau nấu cơm đi."
Đây là liên quan đến manh mối quan trọng, hỏi cũng không hỏi ra cái gì.
Xem ra chuyện khiến công nhân chạy sạch toàn bộ chính là cốt truyện chính của phó bản này.
Bởi vì quản đốc theo dõi, hai người ai cũng không dám lười biếng. Nghiêm Nam muốn xài dao chặt xương, cũng chỉ có thể tự tay xử lý thịt có chút biến chất.
Thẩm Mão Mão ngồi nồi đun nước, dùng nước nóng nấu thịt một lần, đun ra một nồi máu tanh hôi thối.
Thịt này đến lúc đó ai thích ăn ai ăn, dù sao cô khẳng định sẽ không ăn.
Lúc Nghiêm Nam xào rau cho rất nhiều gia vị, cứng rắn đem mùi thịt bốc mùi nghiền nát xuống. Thẩm Mão Mão lau sạch bàn, lại mở cửa sổ mở cửa thả nửa ngày, cuối cùng cũng tiêu diệt hết tất cả mùi vị kỳ quái.
Hai người bưng cơm lên bàn, mọi người tản ra tìm manh mối cũng đều không sai biệt lắm đã trở lại.
Long ca ngửi thấy mùi rau đi vào, thấy hiếm khi có một bàn thức ăn tốt như vậy, những người khác cũng đến không được đông đủ, múc một bát cơm liền đưa đũa vào sườn ở giữa.
Thẩm Mão Mão bưng mâm đi ra, vừa định ngăn cản hắn, đã bị Nghiêm Nam phía sau túm lấy một chút, thiếu chút nữa đem đồ ăn rớt trên mặt đất.
Nghiêm Nam trừng mắt nhìn cô một cái, ngón trỏ dựng thẳng bên môi không tiếng động "suỵt", trong mắt toát ra ý tứ uy hiếp.
Thẩm Mão mão đáng xấu hổ mà nghe theo, im lặng đặt mấy món ăn còn lại lên bàn.
Chờ tất cả đồ ăn lên bàn, quản đốc đi dạo lại rời đi, mười bốn người lên bàn, bắt đầu ăn cơm.
Hiện tại mười bốn người này chia làm mấy nhóm nhỏ, Thẩm Mão Mão, Tiểu Lâu cùng Kim Mao tạo thành tổ hợp "sống qua còn có thể ly mà"; mắt kính không có mặt mũi mà ôm đùi Vân Thắng Tiến, liền đi theo sau mông anh Long cùng Bân Tử làm chân chạy; lớn nhất vẫn là đoàn đội của Vân Thắng Tiến – ba người chơi cũ, ba người chơi mới; còn lại hai người một mình hành động lạnh như băng cùng Tuyết Hoa.
—— Nghĩ như vậy tên của hai người này còn rất hợp nhau.
Tiểu Lâu nhìn thấy sườn trên bàn, hỏi Thẩm Mão Mão: "Lấy đâu ra?"
Thẩm Mão nhỏ giọng trả lời: "Quản đốc mua, nói là thêm đồ ăn." Dưới ánh mắt nóng rực của Nghiêm Nam, cô chỉ có thể liều mạng nháy mắt với Tiểu Lâu và Kim Mao.
Tiểu Lâu như có điều suy nghĩ, không nói gì tiếp tục ăn cơm, chẳng qua đũa vẫn không duỗi vào trong thịt.
Từ khi cô hình dung tình huống thi thể, sắc mặt Kim Mao cũng không tốt lắm, đến bây giờ vẫn chưa bình tĩnh lại, có câu được câu không lại chọn rau xanh ăn.
Thẩm Mão Mão thở phào nhẹ nhõm.
Long ca ăn cơm từ trước đến nay cũng giống như đánh giặc, người ta mới bắt đầu ăn, anh ăn xong chuẩn bị xuống bàn. Hắn không chỉ xuống bàn mình, còn phải mang theo mắt kính cùng Bân Tử xuống bàn, cũng mặc kệ hai người kia ăn có ăn no hay không.
Ba người bọn họ vừa đi tới cửa căng tin, quản đốc liền từ bên ngoài tiến vào.
Thấy bọn họ đi, người quản đốc nói, "Chờ một chút, tôi nói chuyện này."
Tất cả mọi người ở đây không khỏi ngồi nghiêm chỉnh, ba người Long ca cũng chỉ có thể trở lại chỗ ngồi ngồi.
Quản đốc nói: "Tôi đi xem công việc của các người, có một số người không làm tốt, chốc lát đi với tôi làm lại."
Bây giờ trời tối rồi! Ai biết được làm lại tới bao nhiêu giờ? Buổi tối ở bên ngoài nhất định sẽ xảy ra chuyện đó!
Cơm Kim Mao đều không ăn nổi nữa, gắt gao nhìn chằm chằm quản đốc, chờ hắn tuyên bố người làm lại, hoặc là nói —— danh sách tử vong kế tiếp.
Quản đốc quét qua một vòng, tựa hồ là đang bắt đứa nhỏ xui xẻo.
Mọi người đều lo lắng vì sợ hắn sẽ chọn mình.
Cuối cùng hắn chỉ vào Đinh Hậu: "Cậu đi với tôi."
Đinh Hậu hoảng hốt, hắn lập tức đứng lên, đem tầm mắt cầu cứu hướng Vân Thắng Tiến: "Vân ca! Vân ca, anh cứu em!"
Quản đốc tức giận nói: "Công việc của chính cậu làm không tốt, cậu như thế nào có thể mong đợi người khác giúp cậu làm? Có năng lực thì nhanh chóng đi theo tôi, không thể làm thì đi làm việc khác!"
Vân Thắng Tiến an ủi hắn nói: "Yên tâm đi, chỉ là làm lại mà thôi, sẽ không xảy ra chuyện, cậu nghiêm túc một chút là được, lúc này mới là ngày hôm sau."
Đinh Hậu cả người đều run rẩy, Vân Thắng Tiến nói không làm cho hắn được an ủi gì, hắn bất lực nhìn chung quanh bốn phía, những người khác tất cả đều dời tầm mắt, tránh đối diện hắn.
Căng tin rất yên tĩnh, không khí giống như có một loại virus mở miệng sẽ hít vào, vì vậy tất cả mọi người giữ im lặng, tất cả mọi người sẽ không giúp đỡ.
Quản đốc không kiên nhẫn nói: "Rốt cuộc cậu có đi hay không? Cho tôi một lời nói vui vẻ."
Đinh Hậu hung tợn trừng mắt nhìn Vân Thắng Tiến một cái, oán giận hắn ta ở thời khắc nguy cấp không chịu giúp hắn một phen. Hắn cắn răng, nói với người quản đốc, "Tôi đi."
Quản đốc hài lòng gật gật đầu, sau đó lại chỉ vào mắt kính: "Còn có cậu, sao trước đây tôi chưa từng gặp cậu? Cậu có phải trà trộn vào đây không?"
Mắt kính vốn vui sướng xem náo nhiệt khi người gặp họa không nghĩ tới tai nạn lại giáng xuống đầu mình, hắn không biết làm sao đứng lên, chỉ vào Vân Thắng Tiến giải thích: "Hôm qua tôi bị hắn đánh ngất xỉu mới không đuổi kịp! Hôm nay tôi làm việc! Anh cũng thấy rồi!"
Mắt kính buổi sáng quả thật nghiêm túc cùng bọn họ chồng gạch, nhưng buổi chiều quản đốc vừa đi, hắn liền ỷ vào quản đốc không vẽ chỗ cho hắn, trốn ở dưới bóng râm trộm lười.
Nghiêm Nam nhỏ giọng nói: "Cả buổi chiều cậu đều không làm việc, chúng tôi đều nhìn thấy..."
"Cô nói hắn không làm việc thì là không làm việc?" Long ca cắt ngang lời cô, giơ nắm đấm lên, "Các người nói chuyện tốt nhất nên chú ý một chút..."
Nghiêm Nam không hề sợ hãi: "Như thế nào? Anh còn muốn đánh phụ nữ à?"
Trong căng tin loạn thành một nồi cháo, hai người trong đoàn bắt đầu diss với nhau, không quan tâm sự thật là gì, chỉ cần có hại cho đối phương, bọn họ liền đem nước bẩn hắt qua.
Thẩm Mão Mão vùi đầu lùa cơm, làm bộ nhìn không ra dòng nước ngầm trên bàn cơm bắt đầu khởi động.
So với việc giả vờ của cô, Tiểu Lâu tự nhiên hơn nhiều —— cô còn gắp cho Thẩm Mão mão một đũa cà tím, dịu dàng nói: "Ăn nhiều một chút, ăn no có khí lực chạy trốn."
Thẩm Mão Mão: "..." Đại tỷ chị xem không rõ tình huống sao! Sao chị dám lên tiếng vào thời điểm như này??
Quản đốc gõ bàn, ra hiệu cho bọn họ im lặng: "Được rồi, đừng nói nữa! Hai người đi với tôi trước, những người khác