“Mày định trốn sao? Có chết tao cũng lôi mày theo.” Joseph vừa nói, tay hắn vấu chặt vào chân Xích Triệt.
“Con cá trên cạn có thể chống lại một con mèo hay sao?” Xích Triệt đá văng bàn tay của Joseph. Sau đó hướng về phía của chiếc quan tài, toan định nhảy vào trong. Thế nhưng…
“Phập” từ trong túi, Joseph bất ngờ lấy ra một kim tiêm đâm thẳng vào bắp chân anh. Một loại dung dịch đặc quánh được bơm vào, phản ứng tức thì xuất hiện, độc tố ngày càng lan rộng, cả thân người tê liệt mà mất đi chống đỡ.
“Còn nhớ thứ nọc độc này chứ, lần trước nó không giết mày, lần này nó sẽ khiến mày đi đời.” Joseph bật cười ha hả, ông ta dường như vô cùng thỏa mãn với nhát dao chí mạng này, nếu ông ta có chết, không dễ dàng và cô độc như vậy, ít nhất Joseph cũng lôi bằng được Xích Triệt đi cùng. Thế nhưng, nỗi khoái trá duy trì không được bao lâu, một thanh cột chống đã đổ sập và rơi xuống, nó hoàn toàn chôn sống âm thanh cuối cùng của lão, vĩnh viễn dưới “chiến trường” do lão tạo ra, giống như là một sự trừng phạt của Charles dành ột kẻ hỗn xược dám xâm phạm vào giấc ngủ của mình.
Xích Triệt cả người bất động, chất độc mặc dù không lan ra, nhưng lại khiến cho cơ thể anh tê liệt, chân như bị nhúng chùy, không nhấc lên nỗi.
Tiểu Thúy nhanh bước vào mật thất, cô ngay tức thì bắt gặp Lập Hoành.
“Xích Triệt đâu, anh ấy đâu?” Tiểu Thúy hoảng hốt.
Lập Hoành nhíu mày, ra đến nơi này, sau đó nhìn lại, ông vẫn chưa thấy tăm hơi gì của tên tiểu tử kia, thế là thế nào, trò chuyện với kẻ thù thì cũng có mức độ thôi chứ, không lẽ hắn chuyên tâm đến thế.
“Chết tiệt, có chuyện không hay rồi! Quay lại ngay!” Lập Hoành, Tiểu Thúy cùng M nhanh chóng lao về hướng lăng mộ. Vẫn không thấy Xích Triệt đi ra, nhưng một thứ tồi tệ khác đã xuất hiện, đó là các tảng đá lớn đã chắn ngay lối vào, duy nhất chỉ chừa một khe hở không rộng lắm.
“Ngươi, ngươi và ngươi, các ngươi lập tức dời chúng ra!” Lập Hoành ra lệnh cho bọn thuộc hạ.
Tất cả mọi người dùng hết sức bình sinh đẩy từng khối đá trong mồ hôi nhễ nhại. Âm thanh sụp đổ không ngừng vang lên. Cuối cùng, viên đá lớn nhất cũng được nhích ra đôi chút, Tiểu Thúy thừa cơ hội khoảng không đủ lớn, cơ thể nhỏ bé của cô lập tức chen vào. Thế nhưng, vì viên đá bị dời khỏi vị trí, do mất chống đỡ, hàng loạt khối đất ụp xuống, chôn nghẹt lối vào, hi vọng gần như tắt lịm, hệt như một ngọn nến mỏng manh được đặt trước cơn gió mạnh.
Tất cả mọi người nhìn về hướng đó. Lúc này, họ chỉ còn biết cầu nguyện Chúa sẽ ban phép màu mà thôi.
Trong lăng mộ, mọi thứ càng hỗn loạn hơn, những mảnh vỡ trên trần nhà thay nhau rơi xuống, phần lớn kiến trúc đã bị vùi trong đất cát, một công trình xa hoa trong phúc chốc rơi vào hủy diệt.
Tiểu Thúy đẩy nắp hầm, cô đưa mắt nhìn qua một lượt. Ngay lập tức, cô đã thấy anh đang nằm thoi thóp. Anh có gì đó vô cùng không ổn, cả người bất động, cơ thể lấm len bùn đất. Tiểu Thúy nhanh nhẹn hướng về phía anh, bất chấp tất cả, vác một cơ thể đồ sộ tiến về chiếc quan tài.
Những chấn động không ngừng xảy ra, các mảnh vỡ liên tục rơi xuống, nhanh chóng hòa cùng lớp đất đá ngổn ngang trước mặt, khiến cảnh tượng xung quanh như một khu phế tích đã bị bàn tay yêu ma phá hủy.
“Không cần quan tâm đến anh, mau rời khỏi đây!” Xích Triệt quát lớn. Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mà anh hằng yêu quí, mái tóc đó, ánh mắt đó, con người đó. Một tràng đau đớn tựa như hàng vạn con dao cắm sâu vào trái tim đang rỉ máu của anh, từng chiếc từng chiếc, rạch nát và làm tim anh như phát nổ.
“Quá muộn rồi, cửa ra đã bị sập, chúng ta hoặc cùng sống, hoặc cùng chết.” Tiểu Thúy mỉm cười nhìn anh, sau đó dìu anh về hướng chiếc quan tài. Con đường sống mong manh nhất của họ chính là chiếc quan tài đó, hi vọng nó có thể chịu được sức nặng của lớp đất đá này để không tạo ra một trường bi kịch nữa.
Việc mất đi hệ thống chống đỡ đã khiến cấu trúc khu lăng mộ không còn hơi thở để tồn tại, từng bộ phận trên người nó gần như gãy vụn và sụp đổ, ngay cả ánh sáng loe lói từ những ngọn đèn cũng bị nuốt chửng không thương tiếc. Âm thanh đổ nát vẫn vang lên không dứt, mãi cho đến khi lớp đất đá cuối cùng sập xuống, thì toàn bộ không gian đã rơi vào bóng tối. Thế nhưng, rất may mắn, cả hai đã đến được chiếc quan tài. Xích Triệt đẩy Tiểu Thúy xuống trước, sau đó cả người anh đổ ập theo sau.
Mọi thứ rơi vào yên tĩnh đến dị thường, không còn tiếng động, một chút sinh khí yếu ớt chỉ còn hiện diện qua hơi thở của hai người.
“Tốt rồi, chúng ta tốt rồi!” Xích Triệt vừa nói vừa cười.
Tiểu Thúy mở mắt, trong đêm tối, đôi mắt xanh lam của anh vẫn sáng lên như thế, rất đẹp, rất cuốn hút. Cô khẽ khẽ đưa tay xoa lấy khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi của anh, giọng nói dịu dàng thỏ thẻ. “Anh không sao chứ, dường như chân anh?”
“Không sao, mọi thứ…đều ổn cả.” Anh vừa nói vừa hôn nhẹ vào mặt cô.
“Có hận anh không, có hận khi anh đã giấu em rất nhiều việc không?” Xích Triệt khẽ động môi, nhưng không hiểu sao, Tiểu Thúy có thể cảm nhận được anh có gì đó không bình thường.
Bỗng, trong không khí tràn ngập lạnh lẽo, một thứ mùi vị tanh tưởi bắt đầu phảng phất rồi nồng đậm. Đó không phải là…Ngay tức khắc, Tiểu Thúy hoàn toàn cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm nóng đang từ từ nhỏ giọt vào bụng cô, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng rộng. Cả người cô như nghẹn ứ, run rẫy chạm vào lưng anh, bàn tay cô nhanh chóng sờ vào một thứ cứng ngắc xuyên qua trên đó.
“Đừng, không sao đâu, anh không sao đâu!” Xích Triệt khẽ hụt hơi, lời nói của anh dần dần đứt đoạn.
Tiểu Thúy chợt nhớ về giấc mơ nhiều ngày trước. Giấc mơ ám ảnh cô, rất chân thực, đúng vậy, vô cùng chân thực, cả lúc đó và bây giờ. Kết cuộc của nó rất bi ai, anh trút dần hơi thở cuối cùng trên người cô, sau đó mãi mãi cùng cô đi về hai bờ hai ngã.
Cơ thể Tiểu Thúy đột nhiên co lạnh, là do không gian u tối hay một dự cảm thống khổ nào đó đang đát tạt vào cô đây. Cô không tỏ ra xúc động mãnh liệt như đã từng với Hiroshi, không kêu gào, không inh ỏi, đơn giản cô chỉ chảy nước mắt trong vô thức. Từng giọt từng giọt, hoàn toàn thoát ly khỏi sự điều khiển của não bộ. Nỗi sợ hãi và đau đớn đã đánh bạt mọi cảm xúc trào dâng, cô lúc này không còn biết thứ gì khác, thế giới bắt đầu tan ra theo giấc mơ và hiện thực.
“Đừng khóc, anh sẽ không sao đâu. Anh đã hứa sẽ bên em mãi mãi, mãi mãi.” Xích Triệt bật cười, nụ cười của anh không duy trì quá lâu, nó mỗi lúc nhỏ dần, nhỏ dần, hệt như âm thanh đang bị một bàn tay tàn ác bóp nghẹt, là thần chết ư, ông ta sao lại xuất hiện đúng lúc như thế, anh gần như muốn đứng lên và chém chết ông ấy vậy, nhưng vô dụng, anh không còn bất kì sinh khí gì nữa.
“Triệt, anh rất yêu em có phải không?” Tiểu Thúy thốt ra một lời không cảm xúc, khiến trái tim Xích Triệt như vỡ tung.
Anh khẽ áp xuống chạm vào môi cô, lời nói bắt đầu lỗi nhịp. “Đúng, anh…rất rất yêu em.”
“Vậy nếu một ngày em chết đi, anh sẽ dùng tính mạng của mình để cứu em có phải không?” Một âm thanh lạnh lẽo nữa được phát ra, đôi mắt Tiểu Thúy bắt đầu kết sương, thâm đen như một xoáy vực sâu thẳm, không hề trong veo và thánh khiết, duy nhất chỉ còn nỗi đau thương xâm chiếm và ngự trị.
Xích Triệt nhanh chóng áp môi mình vào môi cô, để cô không còn thốt lên được nữa. Anh biết cô muốn nói gì và làm gì, nhưng lần này anh thật sự phải ích kỉ. Nếu được sống, thì cô phải sống. Bốn trăm năm trước, Charles đã tồn tại trong giày vò và ân hận, anh không muốn những ngày của mình đều trôi qua như thế, nó hẳn sẽ cô đơn đến tận xương tủy, nỗi đau đó chắc chắn sẽ mang anh chôn vùi vào vực sâu không lối thoát.
“Không, anh sẽ không làm vậy!” Xích Triệt dùng chút hơi sức cuối cùng thốt lên từng chữ, lời nói từ từ tan ra trong không gian lạnh lẽo, đầu ngón tay đặt trên mặt cô phút chốc mất lực, từng chút quyến luyến mà trượt dài trên sự mềm mại anh hằng yêu quý, hơi thở chầm chậm đứt lìa, đôi mắt màu lam bắt đầu nặng trĩu.
Anh thấy trước mặt mình là một chiếc cầu rất lớn rất lớn, từng bậc của nó bắt đến một áng mây xa xôi. Thấp thoáng trong đó, anh thấy cha mẹ mình đang vẫy tay chào gọi, còn có cả Xích Nguyên cười vang vui vẻ. Đứng song song với họ, Sharupoi cũng nhìn anh bằng ánh mắt tự hào, ông ấy nở một nụ cười ngập tràn ánh nắng, thật sự khác xa rất nhiều so với sự tàn nhẫn và máu lạnh của mình. Xích Triệt bỗng thấy cơ thể bắt đầu nhẹ bẫng, thù hận và dã tâm đã được tháo xích và gột bỏ, anh từng bước từng bước đi về phía họ, nơi ngập tràn ánh sáng và tình thân, ấm áp như một dòng nước mát dội thẳng từng luồng vào trái tim đầy thẹo vết của anh. Là thiên đường hay sao, rất nhiệm màu và kì diệu, nếu Tiểu Thúy ở đây thì tốt biết mấy, anh sẽ ngày ngày tháng tháng cùng cô dạo chơi, cùng cô sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ, hệt như những gì anh đã thề nguyền trước đó.
“Em biết câu trả lời của anh rồi.” Tiểu Thúy phút chốc nở một nụ cười, cô khẽ đưa tay xoa lên khuôn mặt người đàn ông cô yêu thương nhất. Rất tiếc, đến cuối cùng, mọi thứ cũng không đẹp đẽ như giấc mơ mà cô và anh đã cố gắng hiện thực hóa. Bi kịch đã mở ra và chấm dứt, thế nhưng, một sự luyến tiếc khác lại tiếp tục. Cô khác anh, cô không có nhiều vướng bận trên vai. Nhưng anh thì khác, nhiệm vụ to lớn anh cần đảm nhiệm chính là đưa mọi thứ vào một trang sách mới, trang sách không còn sự săn đuổi và chém giết, tội lỗi và quyền lực. Cho nên…
Tiểu Thúy ngay tức thì áp môi mình đến môi anh. Một luồng ánh sáng màu xanh chạy thẳng từ người cô xuyên vào thân thể đang lạnh cóng. Nó nở rộ như một bông hoa cao quý, đẹp đẽ đến mê người, nhưng tiếc thay, sự tồn tại của nó lại quá ngắn ngủi, giống như nó sinh ra để là tuyệt mĩ trong một khoảnh khắc chói lọi vậy. Nhưng rất màu nhiệm, sau khi những tia sáng cuối cùng chảy thẳng và lưu thông trong máu huyết của anh, cơ thể Xích Triệt dần dần ấm lại, đôi mắt màu lam đầy âm lãnh kia từ từ tháo mở.
Lúc Xích Triệt dần có ý thức, cũng là thời điểm anh biết cô đã làm gì. Quá trễ, mọi thứ hệt như năm đó, kết cuộc vẫn là Charles lẻ loi trên đời này. Tại sao cô lại ích kỉ như vậy?
Cả cơ thể Tiểu Thúy bắt đầu tan ra. Ngay cả lúc cô sắp biến mất, cảnh tượng cũng đẹp đẽ như vậy. Những