Những cơn gió cuốn theo hơi mặn của biển cả vào đất liền, đồng thời cũng mang đến những hi vọng và khúc tình yêu bị ngắt quãng của hai con người đang nhìn nhau.
Gió thổi mát rượi nhưng rất dịu dàng và khoan thai. Nó làm mái tóc của cô gái trước mặt tung bay vào khoảng không ấm áp, sự tuyệt diễm đó làm đôi đồng tử màu xanh lam của người đàn ông ánh lên một thứ tình yêu nồng nàn và cháy bỏng.
Cô nhìn về phía anh, nụ cười chợt xuất hiện và nở rộ như những tràng pháo hoa giòn giã. Nụ cười ấy vẫn vậy, nó như một thứ ánh sáng ấm áp vực dậy cả sinh khí đang ẩn nấp dưới những tán cây dày đặc, làm chúng không ngừng trào dâng, không ngừng bung tóe. Đôi mắt màu hổ phách, một đôi mắt của thiên sứ, chúng nhìn anh với muôn vàn xúc cảm, êm ái như một chiếc lông mềm mại quét nhẹ và xoa dịu sự chờ mong đằng đẵng của anh. Cô đã về rồi, năm năm rồi, cuối cùng anh đã đợi được!
Năm năm trước…
Khi cơ thể Tiểu Thúy tan ra thành hàng triệu hạt tinh khí nhỏ bé, đó cũng là lúc thế giới của Xích Triệt gần như sụp đổ. Cô nói rằng, anh có trách nhiệm nặng nề trên vai, anh phải dùng tay mình viết lên trang giấy mới, nghe có vẻ thiêng liêng và trọng đại, nhưng với anh, nó chẳng còn có ý nghĩa gì nữa. Đối với một linh hồn tội lỗi, khi nó được sưởi ấm bởi ánh sáng Mặt Trời, nó sẽ bắt đầu sinh ra nghiện ngập và dựa dẫm. Thế nhưng, cô lại cuỗm hết tất cả những hi vọng ít ỏi của nó, liệu nó còn có động lực để tồn tại và duy trì nhịp thở hay không.
Nỗi đau như đạt đến mức cùng cực, nước mắt anh đã rơi, rất nhiều, không những bên ngoài mà còn chảy ngược vào trong, giống như cuộc sống và linh hồn anh cũng đã mai táng và rã rệu theo cái chết của Tiểu Thúy. Bóng tối vẫn bao trùm khắp nơi, không tiếng động, không ánh sáng, nó giống hệt như trái tim anh, rỗng tuếch và hắc ám đến muôn vàn đỉnh điểm.
Cái chết quả không đáng sợ, rất dễ để ra đi. Nhưng sống vì những mong mỏi để lại mới khiến cho tâm khảm trở nên đứt đoạn. Điều đó như một sự miễn cưỡng và gượng ép, sống mà chỉ còn duy trì tâm tình trống rỗng, hệt như một con vật bị sa bẫy và rỉ máu, nó chỉ còn biết để mặc dòng huyết nóng trong người mình mỗi lúc một cạn đi.
“Đào nhanh lên!” Những âm thanh xa xa vọng đến, đó là tiếng không ngừng kêu gào của lũ thợ săn. Họ gần như dùng mọi sức lực để nạo vét những lớp đất đá chất chồng trước mặt.
“Tiểu Thúy, liệu anh có nên ở lại hay không, sự thống khổ của Charles như một bài học đáng nhớ. Anh chắc chắn sẽ không như ông ấy, cố gắng cho đến ngày tàn. Tha lỗi cho anh, giấc mơ ấy hãy để anh cùng em thực hiện ở thế giới khác.”
Xích Triệt nhắm mắt cười thỏa mãn, tay anh cằm một mảnh đá sắc lẹm, từng vệt máu đỏ ói của anh vẫn còn kết đọng trên đó. Không nhìn thấy ra sao, nhưng mùi vị tanh tưởi của nó đã tràn ngập vào không gian giăng đầy đau đớn.
Nhưng khi mũi nhọn được đặt trước tim mình. Một điều kì diệu đã xuất hiện. Một thứ chất nhầy không ngừng chà sát trên mặt anh. Nó khẽ khàng đung đưa lên xuống, hệt như một con vật nào đó đang dùng lưỡi của mình để xoa dịu đi nỗi thống khổ đang phun trào trong tim anh vậy.
Xích Triệt hoàn toàn cảm nhận trong lòng mình có một lớp lông ấm áp, đuôi của nó không ngừng phe phẩy qua lại, đanh đánh vào tay anh, ra hiệu cho anh hãy dừng ngay hành động ngu ngốc này. Đầu của nó nép vào ngực anh, li3m láp từng chút một. Ôi, anh biết nó là gì rồi, hai mươi bảy năm anh không hề tin Chúa, anh chỉ tin vào sự thù hận và chính mình, nhưng giờ đây, mọi thứ đã khiến anh tin tưởng. Số phận là một trò chơi tàn khốc, nhưng ít nhất, giữa những đám mây đen vần vũ, luôn có những tia sáng le lói còn sót lại. Tạm thời có thể chúng bị lu mờ đi, nhưng ngày nào đó, nó sẽ xé nát và đánh tan sự hắc ám đang ngự trị…
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm và trở về nhà tổ. Mọi thứ vẫn bình thường như thông lệ, viện nghiên cứu vẫn hoạt động theo trình tự của nó, cuộc thảm sát ở nhà tổ đã không còn vết tích, hệt như mọi chuyện chỉ là một làn gió nhẹ, cuốn qua nhưng không hề để lại dấu tích, mắt tăm nhưng lại khiến cho vạn vật hồi sinh và thanh tẩy.
Tuy nhiên, lại có một việc khiến lũ thợ săn của Xích Triệt vô cùng khó hiểu. Đó là đi kề sát bên anh luôn có một con hồ ly nhỏ. Một con hồ ly tuyệt đẹp với bộ lông trắng và cực kì mềm mại. Chủ nhân của bọn họ không rời khỏi nó dù là một chút, bồng bế trên tay như thể muốn nhập con hồ ly kia vào cơ thể mình. Anh lúc nào cũng vuốt v3 và lo lắng cho nó. Đáp lại anh, con hồ ly tỏ ra vô cùng nũng nịu, đầu nó luôn áp vào ngực anh, ngoan ngoãn như một đứa trẻ đầy xu nịnh.
Tại một căn phòng rộng lớn, Xích Triệt ngồi nhàn nhã trên ghế. Anh vẫn như vậy, cao cao tại thượng, khí thế sinh ra luôn luôn áp đảo bốn phương tám hướng, sự âm lãnh và lạnh lùng luôn làm người khác rét muốt vào tận xương tủy, duy nhất chỉ dành ấm áp cho hai người. Một là Tiểu Thúy, hai là con hồ ly nhỏ đang nhắm nghiền đôi mắt nằm trên chân anh.
Cánh cửa được mở ra, hai thân ảnh đồng loạt tiến vào.
Sau khi trải qua những đợt giám sát chặt chẽ của Holmes để xác định, liệu còn ấu trùng nào đang tồn tại hay không, thì Mệnh Hồ Phỉ mới được phép tự do hoạt động. Chính vì vậy, sau khi rời khỏi Durham được hai tuần, đây là lần đầu tiên Xích Triệt gặp lại ông ta.
Mệnh Hồ Phỉ và Mệnh Hồ Thuần được các thợ săn đưa đến, sau đó bọn thợ săn cũng được lệnh lui xuống. Không gian lúc này chỉ còn lại ba người và tiểu hồ ly xinh đẹp bên cạnh Xích Triệt. Vừa nghe âm thanh phát ra, con hồ ly nhỏ từ từ mở mắt, bỗng chốc nó trở nên hứng khởi và phấn khích tột độ. Nó lao người từ ghế sopha xuống, chạy một mạch lại chân Mệnh Hồ Phỉ mà nũng nịu.
Mệnh Hồ Phỉ ôm chằm nó vào lòng, đôi mắt của ông và Mệnh Hồ Thuần giăng đầy tia máu, sự đau đớn ngay lập tức trỗi dậy và không ngừng tràn lan.
“Tại sao lại như thế?” Mệnh Hồ Phỉ đưa mắt sang hỏi Xích Triệt, nét mặt ông nhuốm đầy sự giận dữ, như thể muốn lao đến xé xác Xích Triệt ra làm hai mảnh vậy.
“Đó là lí do hôm nay ta muốn gọi ông và cô ta đến.” Xích Triệt nhướn mày, sau đó anh cất giọng về phía con hồ ly.
“Tiểu Thúy, đến bên anh nào, chúng ta đến lúc nói chuyện nghiêm chỉnh rồi.”
Dường như nghe hiểu, con hồ ly xụ mặt, sau đó nó quay về bên anh, ngoan ngoãn sà vào vòng tay ấm áp trước mặt.
“Ta muốn biết điều gì