Cô tập trung nhìn về phía chân trời có những đám mây lơ đãng, đôi mặt bắt đầu rộ lên những cơn sóng nhỏ miên man từng chút, lặng lẽ chuyển động.
“Những cây hoa hướng dương này là mỗi lần gia gia ra ngoài, em đã nhờ người mua hạt giống mà trồng nên. Từ một nắm hạt giống, em đã trồng ra cả cánh đồng hướng dương trước mặt. Mục đích của em rất đơn giản, đó là vì em đang giúp một người đang chết dần chết mòn giữ một chút gì đó gọi là hi vọng…”
Không hiểu sao, lúc này trong nội tâm của Xích Triệt lại xuất hiện một cảm giác rưn rứt. Anh tự nghĩ, nếu cô nói là trồng vì gã đàn ông nào đó, thì sau khi ra khỏi đây, anh sẽ phanh xác tên đó ngay lập tức. Anh thật cũng không giải thích nỗi trên chính mình, từ lúc nào bản tính cao cao tại thượng như anh lại đi ganh tị với những con người bình thường ở thế giới bên ngoài chứ, mà còn đáng khinh bỉ hơn, nguyên nhân xuất phát lại chỉ vì vài bông hoa hướng dương nhỏ nhoi trước mặt.
“Người đó là ai?”
“Dì em, Mệnh Hồ Thuần.” Tiểu Thúy khẽ cười chua chát.
Ánh mắt của Xích Triệt bỗng lóe lên, sau đó là âm trầm u ám.
Tiểu Thúy lại cất tiếng, giọng điệu lúc này vừa mang chút bi ai lại vừa mang một sự thống hận to lớn. Đôi mắt không còn là những gợn sóng nho nhỏ lăn tăn xao động, mà là những cơn sóng to lớn chồng chất, ồ ạt, kêu gào dữ tợn như thác lũ kéo đến giày xé vậy.
“Hai mươi năm trước, dì em Mệnh Hồ Thuần cũng là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, nói hút hồn thì cũng không sai, vì đã không biết bao nhiêu người của gia tộc hồ ly lẫn tộc sói tuyết ra sức theo đuổi, nhưng trớ trêu, dì lại yêu một kẻ vô liêm sĩ vạn lần.”
Tiểu Thúy ngậm ngùi kể tiếp. “Dì đã cứu ông ta khỏi trận gió tuyết 20 năm trước, rồi đem lòng yêu mến ông ấy, bất chấp gia gia ngăn cản, dì ấy đã rời khỏi Muôn Trượng. Gia gia đã lập ra qui tắc rằng, bất kì ai trong tộc một khi rời khỏi Muôn Trượng, vì để giữ bí mật nơi này, vĩnh viễn không được quay về, nếu bước vào Muôn trượng nửa bước, thì sẽ xử tội theo gia pháp, giam vào Nguyệt Động mãi mãi về sau. Dì ấy vì tiếng gọi con tim mà đã trao thân ột kẻ không hề yêu mình, một kẻ dối trá và đê hèn đến cực độ. Sau khi biết được thân phận của dì, hắn rắp tâm ngày đêm tính kế, không những vậy, dã tâm của hắn lớn đến nỗi khiến người khác cảm thấy kinh tởm và khiếp sợ, hắn thèm thuồng và muốn khai phá cả Muôn Trượng, bắt hết cả tộc, sau đó ép từng người giao ra nước mắt hồ ly. Biết được sự thật, trong cơn tuyệt vọng, dì đã tìm lấy cái chết, nhưng thật may mắn, gia gia đã ra tay kịp thời. Trở về Muôn Trượng, dì đã chấp nhận sống trong Nguyệt Động mãi mãi kiếp sống tàn lụi, khổ sở cho đến hết đời.”
Nói tới đây, đôi mắt Tiểu Thúy long lên sòng sọc, những tơ máu thấm đẫm nỗi hận thù cùng sự khinh khi. Điều này cũng dễ hiểu, chưa nói đến người thân cùng chung dòng máu, ngay cả bạn bè hoặc thậm chí là con thú cưng bên người mình gặp chuyện, thì trong tâm can đã có một hồi nhức nhối, huống chi đây còn là huyết thống đang chảy, sao có thể không căm giận cùng phẫn nộ được!
“Người đó tên là Lập Niên Hunter. Gia gia bảo, dòng họ Hunter là tai họa của dòng họ Mệnh Hồ, không được tiếp xúc, vì một khi va vào sẽ như đại họa giáng xuống nơi đây. Bởi vì, những người của dòng họ Hunter chỉ là những kẻ ti tiện, lòng đầy dối trá và là những kẻ đi săn mất hết tính người.”
Trong lời nói, Tiểu Thúy mang theo sự căm ghét chí mạng làm í mắt Xích Triệt khẽ giần giật. Mặc dù dòng họ Hunter của anh đúng là những kẻ đi săn thật thụ, nhưng những gì cô nghĩ có thực sự thái quá hay không. Con người luôn có khuyết điểm, một số kẻ quả là đê hèn, súc sinh không cần bàn đến, nhưng cô lại lôi mười tám đời tổ tông nhà anh ra mà tạt nước lạnh từ trên xuống thì thật là đáng chết, nhưng anh lại dung túng cho cô làm điều đó. Không sai, quả thật trong chuyện này cô chỉ đứng trên cái nhìn riêng rẽ mà chưa từng dùng ánh mắt người trong cuộc để hiểu rõ, chính vì vậy, có những suy nghĩ thông tục ấy cũng là điều khó tránh.
Xích Triệt không có chút gì giận dữ, hơn nữa còn mỉm cười nói: “Bây giờ dì em vẫn còn ở Nguyệt Động sao? Có thể dẫn tôi lại thăm cô ấy được không? Dù sao câu chuyện vừa rồi của em cũng đã đánh thức trí tò mò của tôi, tôi cũng muốn biết cái lũ Hunter ấy đê tiện tới mức nào.”
Giọng nói phát ra mang theo một sự đồng tình rõ nét. Tiểu Thúy nhận ra trong lời nói của Xích Triệt dường như có sự căm phẫn giống mình, ngay lập tức, cô vô cùng cảm động, sau đó cô lại cân nhắc suy nghĩ, có lẽ anh là một đồng minh không tồi, nếu như có sự giúp đỡ từ anh, có khi dì cô lại chuyển biến, như vậy có thể thử được.
Quả thật, dì của cô đã ở Nguyệt Động lâu rồi, cũng chỉ duy nhất có Tiểu Thúy và Mệnh Hồ Phỉ biết, nhưng dì không bao giờ chịu gặp gia gia, thật là không hiểu nỗi. Mỗi tuần cô đều đến đó một lần, lúc nào Mệnh Hồ Thuần cũng u uất, Tiểu Thúy biết rõ, dì vẫn còn rất yêu người đàn ông kia dù gã đó có là một người hèn mọn đi chăng nữa. Chính vì vậy, cô đã vì dì của mình mà trồng cả rừng hướng dương trước mắt, để từ Nguyệt Động khi nhìn ra những sắc vàng chói lọi, thì trong lòng dì cô vẫn còn tồn tại một chút gì đó coi là hi vọng, mong manh nhưng cũng đủ để dì ấy duy trì qua ngày.
Tiểu Thúy rốt cuộc cũng đồng ý, cô nghĩ, có lẽ khi tiếp xúc với nhiều người sẽ khiến cho Mệnh Hồ Thuần tin tưởng nhiều hơn vào cuộc sống, để cho cuộc sống của Mệnh Hồ Thuần không còn rúng rẻ, nỗi đau cũng từ đó vơi bớt đi.
Vài ngày sau, Tiểu Thúy đã đưa Xích Triệt đến hang động, vượt qua cánh đồng hướng dương, băng qua một khu rừng, sau đó lại trèo lên một ngọn núi cao 1000 mét thì cả hai đã đặt chân trước cửa Nguyệt Động.
Nói Nguyệt Động cũng là cách miêu tả chính xác nơi này, bên trong động là những khối thạch nhũ bị nước ăn mòn, chúng có đầy đủ các hình dạng khác nhau, nhưng to lớn và độc đáo nhất vẫn là khối đá hình mặt trăng khuyết trước mặt. Nó treo chính mình trên một hồ nước trong vắt đến tĩnh lặng, đôi ba tia sáng le lói phát ra từ quả của cây Trường Thọ in hình một mảnh trăng sống động trên mặt hồ, đúng là có thể nói ‘hứng trăng’ mà thưởng thức.
Tiểu Thúy có vẻ rất quen thuộc với nơi này, cô bảo Xích Triệt đứng đợi bên ngoài để vào báo trước cho Mệnh Hồ Thuần.
Bước vào hang động, một giọng nói thánh thót phát ra làm nồng ấm cả bốn bề lạnh lẽo.
“Dì, con đến thăm dì đây!”
Từ trong hang động, một cánh cửa đá dời đi, sau đó một người phụ nữ xuất hiện. Cô ấy vô cùng thanh tao, dáng người tha thướt, khuôn mặt đẹp đẽ, nhưng ánh mắt làm cho người ta có cảm giác là một loại ưu thương đến đau lòng, ảm đạm và nhàn nhạt như thể, nó đã bị vét cạn hết sinh khí lẫn ấm áp, trống rỗng và đau thương đến không còn giới hạn.
Mệnh Hồ Thuần nhỏ nhẹ lên tiếng, vẫn nở một nụ cười tao nhã: “Nha đầu, đến rồi sao, lại đem gì đến cho dì nữa.”
Khuôn mặt Tiểu Thúy lộ ra vẻ ranh ma, miệng vui vẻ nói: “Đương nhiên, mỗi lần đến con điều mang cho dì một thứ bất ngờ. Lần này cũng vậy, nhưng…..” Tiểu Thúy ậm ậm ừ ừ khiến Mệnh Hồ Thuần có chút nghi hoặc.
“Thứ gì mà con úp úp mở mở vậy?”
Tiểu Thúy đôi mắt tròn xoe nhìn Mệnh Hồ Thuần lên tiếng: “Là một người, là người con cứu được trên đỉnh Everest, rất tò mò với dì của con, anh ấy rất thú vị, gặp