Sau khi trở về làng, Tiểu Thúy được Lang Tâm đi đến thông báo gặp Mệnh Hồ Phỉ. Cô đành bảo Xích Triệt trở về trước, sau đó sẽ đến tìm anh sau.
Nhưng đợi tới lúc mọi nhà ở Muôn Trường đều đã lên đèn mà hình bóng bé nhỏ kia vẫn không hề xuất hiện, Xích Triệt mới nhíu mày mà đến nhà cô. Lần này thật sự kì lạ, ánh đèn xung quanh nhà Tiểu Thúy tắt lịm, cô không có trong đó, vậy là đã đi đâu. Đôi mắt Xích Triệt từ từ nghiền ngẫm, đột ngột nghĩ ra gì đó, anh nhanh chóng phóng vào màn đêm.
Tại ngôi nhà nhỏ ở cây Trường Thọ, trên ban công gỗ, Tiểu Thúy co ro người ngồi trên một chiếc ghế mây. Đôi lúc cả người cô khẽ đung đưa lên xuống, cái đầu xinh xinh gập vào gối, đôi mắt mang nét buồn khôn tả.
Bỗng nhiên, tiếng rõ cửa vang lên nhè nhẹ. Sống ở đây dù gì cũng gần một tháng, sớm tối kề cận bên cô, anh cũng biết rõ những lúc tâm trạng cô buồn rầu hoặc khó chịu Tiểu Thúy sẽ lên ngôi nhà này, lần này chắc hẳn cũng không ngoại lệ. Tiểu Thúy lê từng bước chân nhỏ bé của mình ra cửa, vừa đưa tay tháo chốt, cô bất ngờ vì trước mặt mình là một thân ảnh quen thuộc, cô lờ mờ đứng nép sang một bên. “Anh vào đi.”
Đóng xong cửa, cô tự giác đi về phía ban công, lại ngồi vào cái ghế trước đó. Xích Triệt cũng chọn ình một cái ghế mây sát bên cô.
Nhìn sắc mặt ủ rũ của cô, anh khẽ lên tiếng: “Không giống em lắm, từ lúc tôi rơi xuống đây, tôi chưa bao giờ thấy một Tiểu Thúy chán chường và buồn bã như vậy, có chuyện gì xảy ra với em?”
Tiểu Thúy nhìn anh, đôi mắt to tròn đẹp đẽ bỗng cụp xuống, tựa như có bao điều muốn nói rồi lại thôi, đôi môi cuối cùng cũng gắng gượng mà cất lên từng chữ: “Anh có nhớ gia đình của mình không ?”
Đôi mắt Xích Triệt chợt lé lên, anh quay sang nhìn bộ dáng của cô, từng chữ phun ra nhè nhẹ: “Tôi không có gia đình.”
Thật sự bất ngờ, Tiểu Thúy ngẩng lên nhìn anh hỏi tiếp: “Vậy anh có nhớ tri kỉ của anh không, ý em là ngươi anh giữ trong lòng?”
Xích Triệt cười cười, cúi đầu xuống lại ngẩng đầu lên. “Người trong lòng, không ai cả.” Đúng vậy, nếu có gì đó tồn tại trong lòng anh, họa chăng chỉ có lòng thù hận và sự rét muốt.
Đôi mắt Tiểu Thúy bỗng ngời ngời như thấy được bình minh, tâm trạng có chút phấn chấn rõ lên, dồn dập hỏi tiếp: “Vậy anh có thích cuộc sống ở Muôn Trượng hay không?”
Xích Triệt lúc này gần như đã hiểu rõ mọi việc, nhìn vào cặp mắt đang mong mỏi câu trả lời của mình, đôi mắt ưng tuyệt đẹp khẽ híp lại như thể đã ăn sâu vào từng suy nghĩ của cô. Anh ngẩng đầu nhìn về bầu trời đêm của Muôn Trượng, miệng nhàn nhạt thở ra từng hồi: “Đã đến lúc rồi phải không, tôi sắp phải đi rồi à, thật nhanh, những điều phải đến rốt cuộc cũng đến thôi.”
Lời nói ra vô cùng bình tĩnh, nhưng không hiểu sao trong đáy lòng của Xích Triệt lại có một thứ gì đó ê ẩm và chua chat, từng chút xông thẳng đến cổ họng khiến cho anh nghẹn đắng. Lòng anh bắt đầu nằng nặng như có hàng ngàn tảng đá lớn kéo tuột xuống, quay sang nhìn Tiểu Thúy thì phát hiện đôi mắt màu hổ pháp tuyệt đẹp kia không biết từ lúc nào đã long lanh ánh nước, nước mắt đọng tràn bờ mi, nhìn uất ức mà thấy xót lòng xót dạ.
Tiểu Thúy nghèn nghẹn: “Sao anh lại biết, Xích Triệt anh có thể….hay không….” Lời nói vừa đinh tuôn ra thì một đôi bàn tay to lớn đã áp vào khuôn mặt mịn màng, trơn noãn. Những ngón tay nhè nhẹ lau đi những giọt nước mắt đang liên hồi nhỏ xuống của Tiểu Thúy.
“Đứng lên, qua đây!” Xích Triệt phát ra từng chữ, ngữ khí giống như mệnh lệnh nhưng chứa chang một sự nuông chiều rõ thấy.
Tiểu Thúy đứng lên, bất ngờ, một bàn tay to lớn nắm cả cánh tay cô kéo mạnh vào lòng, thoáng chốc Tiểu Thúy đã ngồi trên đùi Xích Tiệt, tư thế nhìn thật ái muội. Đôi tay của anh vẫn khẽ đưa lên lau đi nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói: “Em đúng là con người không thể che giấu xúc cảm, những câu hỏi thiếu thông minh của em như một bản án tố cáo em rồi. Tiểu Thúy, em hãy đi cùng tôi ra khỏi thế giới này, thế giới bên ngoài có những thứ đáng cho em theo đuổi, giúp em phát huy niềm đam mê cùng sở nguyện, Đi! Tiểu Thúy! Đi với tôi có được không?”
Tiểu Thúy nhìn anh, nước mắt tiếp tục lăn dài, cô khẽ lắc đầu, giọng nức nở: “Em rất muốn, rất muốn, nhưng em không thể bỏ gia gia, bỏ mọi người, nếu đi rồi sẽ mãi mãi không thể quay lại đây nữa, em không muốn vậy. Rồi khi ra khỏi đây, anh sẽ không còn nhớ em là ai nữa, em sợ lắm, rất sợ!”
Xích Triệt xiết chặt vòng tay, đôi môi khẽ hôn lên những giọt nước mắt trải dài của cô: “Tôi sẽ không quên em, sẽ không!”
Tiểu Thúy nhìn anh nghèn ngẹn nơi cuống họng: “Không thể, gia gia đã nói, trước khi rời khỏi Muôn Trượng gia gia sẽ cho anh uống canh mệnh bà, sau khi uống xong, mọi kí ức về nơi này sẽ không còn nhớ nữa, mãi mãi sẽ bị xóa sạch.”
Xích Triệt ngẩng ra vài giây, sau đó khôi phục lại vẻ trấn tĩnh, anh ôm Tiểu Thúy vào lòng, cằm khẽ đặt lên đầu cô, vỗ về như vỗ một đứa trẻ. Thấy cô không còn khóc nữa, anh như nhớ ra gì đó, từ trong túi quần lấy ra một hộp nhỏ, rồi từ hộp nhỏ đó lấy ra hai viên kẹo, miệng mỉm cười nói: “Đừng khóc, tôi cho em thứ này, ăn vào sẽ ngọt tận tim can, chúng ta cùng ăn, em một cục, tôi một cục.”
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, hai tay đan vào nhau mà cùng bóc vỏ kẹo, sau đó anh đưa nó lên miệng cô, mà anh thì cũng ăn vào. Hai viên kẹo là hai mùi vị khác nhau, một vị dâu, một vị xoài, hương vị đặc biệt ngòn ngọt thanh thanh, dư vị đọng lại vô cùng khó tả.
Anh nhìn Tiểu Thúy, nhận ra sắc mặt cô đã trở nên tốt hơn, lúc này anh mới yên tâm mà cười hỏi: “Có ngon không?”
Tiểu Thúy gật đầu, lần đầu tiên cô thưởng thức được hương vị của cái thứ ngọt ngọt chua chua này, thứ mà cô chưa từng nếm trải và chạm đến. Cảm giác giống như có thể chính mình trải nghiệm một việc gì đó xa lạ vậy, tuy rất nhỏ nhưng cũng khiến cho đáy lòng cô trỗi dậy một sự đam mê cùng tò mò vô hạn.
Xích Triệt nhìn cô khẽ cảm thán, cô gái này thật đơn giản và thuần khiết, vui vẻ chỉ vì một viên kẹo, bất giác, vòng ôm của anh càng xiết chặt hơn. “Nếu em muốn trải nghiệm những mùi vị của thế giới này, hãy can đảm đi theo tiếng gọi của con tim và hoài bão. Khó khăn là những bức tường trong đời em, em sẽ nghĩ bản thân không thể nào vượt qua nỗi, nhưng khi đối mặt, có lẽ em cũng không ngờ đến động lực nào giúp em trèo qua được chúng. Nghe tôi, rời khỏi đây, Tiểu Thúy, rời khỏi đây với tôi có được không?”
Đôi tay anh vô thức xiết chặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắm mê hồn hướng lên nhìn anh, hai ánh mắt chăm chú va vào nhau, hút lấy nhau, tựa như thôi miên nhau, rồi không còn kiềm hãm nỗi, đôi môi anh dần hạ xuống.
Khi môi áp lại gần môi, cái mùi vị thổn thức quen thuộc, cái sự thèm muốn dồn nén bấy lâu nay như được bộc phát. Anh giầy xéo môi cô, chiếc lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc hai mảnh nhỏ bé, dư vị của mùi dâu và xoài như hòa trộn và khuấy đảo vào nhau, ngòn ngọt, chua chua, gây nghiện còn hơn cả Cocain.
Khi hai đầu lưỡi bất ngờ hướng về một phía, xúc giác ở nơi tiếp xúc như đánh tan mọi lí trí. Hai chiếc lưỡi quấn nhau như hai con rắn, cuộn tròn và chồng chất, Xích Triệt như biến thành một con quỷ điên cuồng mà bộc phát, anh không ngừng hút lấy tinh chất từ cô, ngang tàn không chừa gì hết, giống hệt như một con cá cần nước, một con chim cần trời.
Đột nhiên, trong sâu thẳm đáy lòng