“Rầm, rắc” tiếng động va đập như những tiếng sấm rền ngày càng dữ dội, con tàu lắc lư chao đảo như muốn lộn tung.
Lion vội vã vào khoang chỉ huy báo cáo: “Chủ nhân, những lổ thủng va vào đá ngầm rất lớn, nước biển đã tràn vào nhiều khoang rồi, thuộc hạ đã nhanh chóng đóng đi một số khoang không thể phục hồi, nhưng với tình trạng này, rất có khả năng sẽ không chịu nổi.” Giọng nói Lion đầy vẻ khẩn trương cùng gấp rút.
“Còn bao nhiêu nguyên liệu để di chuyển tiếp tục nữa?” Hiroshi ngước mắt nhìn.
“Chủ nhân, khoang nhiên liệu đã bị tràn nước nghiêm trọng, nhiên liệu đã tràn ra ngoài, nguồn nhiên liệu dự trữ chỉ còn đủ cho nửa tiếng nửa thôi. Hơn nữa…” Lion vừa nói vừa ấp úng.
“Động cơ khi đụng vào dãy đá ngầm đã bị phá hủy nghiêm trọng, chúng ta đang dùng chế độ neo thuyền, nhưng với tình trạng nước tràn này, không đến một tiếng nữa, mọi thứ sẽ vượt tầm kiểm soát.”
“Mẹ kiếp!” Hiroshi tức giận mà chửi thề, anh tỏ ra vô cùng bực tức và bức bách, nhưng đã là một thủ lĩnh lâu năm, Hiroshi nhanh chóng tỏ ra bình tĩnh vô cùng.
“Nhanh chóng liên hệ với bộ phận đất liền của Arsenè, tắt hết các thiết bị dư thừa trên tàu, duy trì nguồn năng lượng còn lại, đưa tàu lên độ cao 300 mét nữa để tránh va chạm vào đá ngầm.” Hiroshi ra lệnh, khi nãy, lúc gặp bọn cá mập và cá ngừ tấn công, anh đã cho tàu đi lên 400 mét rồi, giờ tàu bọn họ chỉ cách mặt nước 100 mét, rất dễ bị tấn công. Tuy nhiên, anh buộc phải làm vậy, nếu không tàu của bọn họ có khả năng sẽ rơi vào bãi đá ngầm một lần nữa.
“Vâng thưa chủ nhân.” Lion vừa nói vừa gấp rút thi hành mệnh lệnh.
Toàn bộ tàu mẹ đã lên báo động đỏ, những bước chân vô cùng vội vã, những vật dụng có thể đều được sử dụng để chống tràn nước. Nhưng dường như trời không hề nghe được tiếng của những con người nhỏ bé nơi đây, mây đen lũ lượt kéo đến, bầu trời bắt đầu chuyển giông, những cơn sóng thay phiên nhộn nhạo và không ngừng vồ dập mọi thứ. Không chỉ ở tầng mặt trên xuất hiện các con sóng cao hơn hai mét, mà dưới tầng nước, những dòng chảy đã trở nên ngày càng cuồn cuồn như muốn nuốt trọn tàu mẹ.
Nước đã tràn ngập đầu gối ở các khoang khác, những thiết bị đã bị tắt gần như hoàn toàn, bầu không khí đã trở nên tăm tối lại không ngừng lạnh lẽo. Không dừng ở đó, tiếng va đập của những con nước vào thân tàu phát ra những tiếng răng rắc đến ghê rợn, tựa như tiếng ma kêu đòi nợ, khiến cho lòng người đã hoang man nay còn thêm run sợ.
“Chủ nhân, bộ phận mặt đất không thể kiên lạc với ngài Arsenè.”
“Cái gì?” Hiroshi biểu tình khó hiểu cùng khó kiềm chế, không thể nào việc thông tin liên lạc giữa hai bên lại có thể bị bẻ gãy được.
“Ngươi đừng tỏ ra ngây ngô như vậy.” Bây giờ bóng người cao cao tại thượng kia mới chợt nhúc nhích, đôi mắt hắn trở nên mạnh mẽ cùng tỉnh táo hơn bất cứ thứ gì ở đây, hoàn toàn làm người ta bất ngờ với hoàn cảnh hiện tại. Hắn vừa tiến lại bàn điều khiển, đôi tay nhẹ nhàng rút ra một thứ dẹp dẹp nhỏ nhỏ như một cái USB. Đôi moi cong lên tựa như ý cười: “Là nó, không ngờ lũ người kia lại có thể chế tạo được nó, đáng để khâm phục đấy.”
Con người ta khi đi săn thường hay bỏ quên việc con mồi cũng có vũ khí của mình, quan trọng là nó cất giấu như thế nào và ra sao để gây độ sát thương lớn hay nhỏ. Thứ đang cầm trên tay tưởng như vô hại, nhưng nó có thể đem tất cả người ở đây chôn vùi xuống vực thẳm. Màn bom mìn lúc trước không chỉ để lột hết các chiến hạm mini mà còn tạo điều kiện cho tên Dị Dung thừa cơ hội cấm thứ này vào bảng điều khiền. Một khi gắn vào, nó sẽ cho phép tạo một màn ảnh ảo mô phỏng chính xác vị trí cùng hướng di chuyển của con thuyền đã được đối phương vạch sẵn từ trước, dĩ nhiên, vì ở dưới biển sâu, mọi cảnh vật không thể nào phân biệt như ở trên cạn, cho nên không một ai biết mình đi đâu và được dẫn dắt tới nơi nào. Cho đến khi, hoặc đâm vào đá ngầm hoặc rơi vào những xoáy nước tử thần, lúc đó, có nhận ra thì cũng đã muộn rồi. Hẳn, để đạt được công nghệ này, kẻ kia cũng có một hậu thuẫn khoa học tiên tiến sau lưng!
“Hiroshi, đến lúc dùng đến khả năng lái tàu của ngươi rồi đấy, nhanh chóng đả thông vị trí của chúng ta hiện giờ, xác định tọa độ cùng mọi thứ xung quanh chúng ta trong bán kính 20 hải lí.” Lúc này Xích Triệt quyền uy ra lệnh như một thuyền trưởng thực thụ chứ không chỉ là kẻ nhàn nhã ung dung ngồi ở một xó.
“Mẹ kiếp, không ngờ trong tình huống này còn phải dở ra mấy thứ trò cũ.” Hiroshi lúc này tâm tình cũng trở nên bình tĩnh, hắn biết, một khi kẻ kia chịu nhúng tay vào, mọi thứ sẽ do hắn chủ động xoay chuyển.
“Lion, đem hai chiến hạm mini kia áp sát tàu mẹ, chuẩn bị di chuyển sang đó.”
Lion há hốc, chẳng lẽ đại chủ nhân định bỏ cả tàu mẹ cùng số hàng này sao, lên đến hàng tỉ, hắn coi như là giấy lộn hay sao mà bình thản như thế.
“Chủ nhân thế còn số hàng?”
“Ngươi muốn ở lại với chúng?” Đôi mắt lạnh lẽo nhìn sang Lion đang cúi xuống bên kia.
“Xác định được đảo nhỏ gần nhất cách đây 10 hải lí.” Hiroshi vừa thông báo tin tức vừa nhìn sang Xích Triệt, sự ăn ý lẫn nhau cho thấy hai người không cần nói cũng biết những gì sẽ làm.
“Ầm, ầm”
“Có chuyện gì?” Hiroshi lớn tiếng, mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được, chấn động dữ dội vừa rồi không phải là tiếng rên rỉ của tự nhiên mà