“Bùm, Bùm” Những đợt pháo phát sáng nở rộ thành ngàn tia lửa điện trên mặt biển, hai chiến hạm trong phút chốc biến thành tro bụi.
“Khốn kiếp, tao sẽ lột da lũ bây.” Hiroshi không tin vào mắt mình, những thợ săn do chính tay anh huấn luyện, những người vào sinh ra tử cùng anh, tất cả điều tan ra từng mảnh. Nắm tay của Hiroshi vấu chặt vào cần lái, gân xanh nổi lên cuồn cuộn như muốn bóp chết kẻ đã bày ra tất cả trò này.
Tất cả mọi người như không tin vào mắt mình nữa, đối phương đã chuẩn bị từ trước, tên lửa chiến đấu đã được phát ra từ nơi nào đó. Giờ phút này, tình thế càng nguy cấp, dưới biển là những đợt sóng ngầm dữ dội, trên mặt biển, không chỉ có sự hung hãn của tự nhiên mà còn có tên lửa của kẻ thù. Tàu mẹ đã mất đi động cơ chủ chốt phía sau, chỉ còn sử dụng chưa tới năm cánh quạt đẩy nước, việc không thể trồi lên mặt nước càng khiến thân tàu chịu vô số áp lực từ mọi hướng xông tới.
“Hiroshi bình tĩnh!” Xích Triệt lúc này nắm chặt bả vai như cho Hiroshi sức mạnh cũng như xoa dịu đi sự mất mát của anh. “Cuộc hành trình vẫn tiếp tục, nếu ngươi sơ suất, không chỉ bọn họ mà ngay cả chúng ta cũng bỏ mạng.” Đôi mắt Xích Triệt trở nên ngày càng băng lãnh, nhưng sâu trong đó lại ánh lên một sự cơ trí lạ thường, như thể mọi thứ bắt đầu thu lại trong ý nghĩ của anh.
“Hay lắm, đúng là một thử thách rất lâu mới gặp, nếu ta đây không dìm chết 18 đời tổ tông tên khốn bày ra trò này, thì ta không mang biệt danh “quả dâu độc” nữa.” Hiroshi đánh răng kèn kẹt mà thốt len, đó tựa như lời thề cũng như một lời động viên đầy mạnh mẽ.
Lời vừa nói xong, những ngón tay linh hoạt của Hiroshi di chuyển trên bàn phím, các động tác kéo cần, điều khiển vô cùng chuyên nghiệp. Con tàu từ trạng thái lắc lư như trên máy rung giờ đã ổn định, mạnh mẽ tiến về phía trước như một con cá kình cường hãn.
“Puma, nguồn nguyên liệu còn lại bao nhiêu?”
“Tối đa 20 phút nữa thưa chủ nhân.” Puma vừa nói sắc mặt cũng trở nên tái mét. Hai mươi phút không đủ để cho con tàu có khả năng cập vào hòn đảo kia, một khi hết nhiên liệu, buộc mọi người phải rời bỏ nơi này. Nhưng vô cùng bất lợi, thời tiết ngoài kia dù có là Đại chủ nhân cũng chưa hẳn sẽ toàn mạng với những con sóng lớn.
“Tắt hết các thiết bị điện ở đây chỉ chừa lại bảng điều khiển.” Lời nói lạnh lẽo kia vừa thốt ra, mọi người trong khoang chỉ huy chấn kinh. Nếu như tắt hết các thiết bị định vị cùng các thông tin chức năng liên quan, vậy không phải là Hiroshi sẽ phải tự lái “chay” hay sao. Trong điều kiện này thật quá nguy hiểm, nhưng là Đại chủ nhân đã ra lệnh như vậy thì…
“Hiroshi ngươi dám chứ?” Xích triệt khẽ nhếch môi nhìn về hướng Hiroshi.
“Đang đùa à?” Hiroshi nở một nụ cười vô cùng ngả ngớn cùng tà mị. “Xem ra phải cho ngài thấy khả năng của tôi, chí ít chúng ta cũng tiết kiệm được thêm năm phút.”
Mặc dù với cách làm này, mức độ nguy hiểm sẽ tăng lên rõ rệt, nhưng đừng nói là năm phút, chỉ cần thêm được một phút thôi thì mọi thứ có lẽ cũng sẽ ngã ngũ rồi. Một phút có thể quyết định hoặc chết hoặc sống.
Ngồi trên chiếc ghế sopha, mặc dù bị cơn buồn nôn làm cho đầu óc rồi loạn, nhưng chí ít Tiểu Thúy hoàn toàn có thể cảm nhận sự bi đát trong tình huống này. Năm phút, quả thật không nhiều, nhưng cũng đủ khiến họ có thể lật lại bàn cờ sinh tử, nhưng nếu đặt vào hoàn cảnh hiện tại, năm phút đúng là éo le, họ phải tìm được một con đường sống nào đó, ít nhất cũng phải duy trì thêm thời gian. Tiểu Thúy vừa ngước đầu, những ánh sáng cuối cùng trên con tàu đập vào mắt cô, theo đó là một thứ gì đó đột nhiên chói lọi. Tại sao lại có thứ đó, nó vô cùng bất thường, có phải là mẹ tự nhiên đã cứu bọn họ!
“Không! Chúng ta sẽ có thêm mười lăm phút nữa.” Một giọng nói trong trẻo rót vào những trái tim cùng khối óc đang thấp thỏm nơi đây. Mười lăm phút bằng cách nào và như thế nào, mọi người nín thở nhìn về cô gái nhỏ nhắn, vị cứu tin của họ.
“Bốn mươi phút đủ để anh đến hòn đảo đó chứ Hiroshi.” Đôi mắt tinh nghịch lộ vẻ tự tin cùng thông tuệ. Bốn mươi phút vừa kịp cho bọn họ cách đảo 50 mét.
“Như thế nào để có mười lăm phút nữa?” Hiroshi mặc dù biết Tiểu Thúy rất thông minh nhưng trong hoàn cảnh này…
“Người xưa có câu, nước có thể lật thuyền cũng có thể đẩy thuyền.” Tiểu Thúy vừa nói vừa nhìn về phía trước: “Chính là nó!” Ngón tay chỉ lên màn hình, nơi cuối cùng còn có ánh sáng.
Mọi ánh nhìn hướng về phía bàn tay kia, bất giác mở to mắt, là những dòng nước trong đại dương, thật bất ngờ vì chúng xuất hiện, hơn nữa lại cực kì chảy xiết. Những dòng nước này có tốc độ còn mạnh hơn rất nhiều so với dòng hải lưu, nếu nương theo nó thì bon họ hoàn toàn có thể thuận thế “lấy nước đẩy thuyền’, nhưng…
“Anh có đủ sức để thoát khỏi nó chứ?” Tiểu Thúy nhìn Hiroshi bằng ánh mắt nghiêm