“Còn hai phút nữa nhiên liệu sẽ cạn, mọi người chuẩn bị bơi vào bờ!” Hunter I cách hòn đảo ngày càng gần, mọi người trên tàu khẩn trương mặc các loại áo phao cứu hộ, tàu đang cách mặt nước 50 mét. Không khí ngày càng trở nên căng thẳng, ngay cả Xích Triệt cũng không đoán được đối thủ có lại tiếp tục bắn tên lửa vào không, nên cách tốt nhất là không bơi thành từng cụm lớn, mà tách nhau từ nhiều phía tiến vào đảo.
“Rời khỏi tàu!” Hiroshi phát ra một mệnh lệnh cuối cùng. Hàng loạt người từ trong Hunter I túa ra như những đàn cá nhốn nháo, nhanh nhẹn như những con hải ly luồn nước bơi vào đảo, Hiroshi và Xích Triệt là hai người cuối cùng rời khỏi tàu.
“Tiểu Thúy kiểm tra áo phao cho chắc vào, em không biết bơi.” Hiroshi lên tiếng nhắc nhở cô gái nhỏ trước mặt.
Tiểu Thúy cắn răng, theo bản năng, nhiều loại động vật như chó, mèo,…rất sợ nước, ngay cả hồ ly cũng không ngoại lệ.
“Cô không biết bơi?” Một giọng nói âm trầm phát lên.
Tiểu Thúy nhìn nhìn Xích Triệt cắn răng, gật đầu rồi lại lắc đầu: “Có biết, nhưng chưa dùng qua.” Cuộc sống ở Muôn trượng đừng nói là biển, ngay cả con sông cũng không có, nguồn nước từ băng là nguồn sống duy nhất ở đó. Tiểu Thúy lúc này mời nhận ra, khả năng bơi dở tệ của mình chính là một yếu điểm trong cuộc đời này!
“Lại đây!” Một giọng nói không chút kiên nhẫn phát ra, Tiểu Thúy cúi đầu le te bước lại. Trong phút chốc, cả cô và Hiroshi cũng không ngờ rằng, bàn tay kia hùng hổ dựt bỏ dây áo phao trên người mình, sau đó ném thẳng xuống đất, miệng thở ra những hơi lạnh khô khốc: “Ôm sát vào người tôi nếu còn muốn sống!” Không lời giải thích, không dịu dàng nhưng hắn là vậy, hành động của hắn bộc lộ sự quan tâm cùng bảo vệ như thế, nhưng biểu hiện lại vô cùng hờ hững và thờ ơ.
Hiroshi ngẫn ra, tên kia đã thực biến đổi rồi sao!
Từ trong khoang thuyền, ba thân ảnh vọt ra khỏi làn nước lạnh giá của đại dương. Phía sau lưng của Xích Triệt, dáng người nhỏ nhắn run bần bật, hai tay ôm chặt cổ anh, đôi chân quấn vào hông anh, một hình ảnh rất đáng yêu, có thể tưởng tượng như hai mẹ con gấu Koala đang quấn vào nhau vậy. Sức của Xích Triệt quả là kinh người, đệm thêm một người phía sau nhưng thân thủ của anh lại không hề thua kém Hiroshi, hai cánh tay như hai mái chèo rẽ từng con nước cuồn cuộn phi thẳng về trước mặt. Tiểu Thúy ở phía sau như nín thở, nước xô vào tai mũi miệng khiến cô bị sặc nghiêm trọng, nhưng cô cố không lên tiếng, một gánh nặng sẽ khiến cho kẻ đang bơi kia càng mệt mỏi và lo lắng hơn. Cho nên, nếu đã không làm gì được, thì tốt hơn là chịu đựng.
Rốt cuộc, chân cũng chạm vào bờ cát. Hiroshi cùng Xích Triệt lết từng bước nặng nhọc lên bãi biển. Tiểu Thúy vẫn chưa cảm nhận được việc họ đã lên bờ, tay chân cô vẫn vô thức bám chặt vào thân hình vạm vỡ rắn chắc của anh, từng đường cong lên xuống phập phồng dán thẳng vào lưng của kẻ kia. Không khó để gã thợ săn cảm nhận được sự non nớt cùng mềm mại của thứ gì đó dán vào người mình, anh lại kích động không thôi. Mặc dù, chỉ mới hưởng thụ qua đôi môi cô có một lần, nhưng anh đã không thể nào quên được tư vị của nó, lúc này, những động chạm lại càng rõ nét hơn, điều đó không khỏi khiến anh suy diễn ra những hình ảnh làm anh điên cuồng đến say máu ngà!
“Tới rồi Tiểu Thúy, em đóng vai gấu Koala cũng đủ rồi.” Hiroshi cười cười châm biếm. Bộ dạng cô khiến hắn muốn nhìn mãi, nhưng nhìn qua quần áo dính nước gần như trong suốt của cô, những thứ làm người ta chảy máu mũi đang lồ lộ dán thẳng vào tên kia, khiến anh không thể đứng mãi mà dửng dưng như thế. Vậy thế mà, tên ấy đã lên bờ nhưng vẫn khư khư không lên tiếng, những gì hắn nghĩ đã đi tuốt vào bụng anh, không thể để tên kia chiếm tiện nghi dễ dàng như vậy, anh phải phá hoại.
Lúc này đôi mắt to tròn lóng lánh mới mở ra, hàm răng mới chịu buông tha cho đôi môi tội nghiệp. Bộ dáng trước mắt khiến cho người ta không khỏi xót xa, có lẽ cô đã rất sợ hãi mà không dám lên tiếng lúc vượt qua những con nước hung hãn ấy. Đôi tay của Tiểu Thúy cũng tự giác buông xuống, chốc lát cả cơ thể non mềm, trơn láng rời khỏi khối thịt người rắn chắc và vững chảy. Xích Triệt không nói gì, nhưng Hiroshi thì hoàn toàn có thể cảm giác, đôi mắt của tên kia như vạn tiễn cắm thẳng vào cái miệng không an phận của mình.
Nhìn cảnh mọi người la liệt trên bãi biển dường như cũng không hề khá hơn. Nếu là sức bình thường của mỗi thợ săn, chỉ có vài trăm mét bơi chỉ như thử thách cỏ kiến với họ. Nhưng lúc này, những con sóng cao vẫn rền vang, đưa lên rồi lại nhấn xuống, nhanh chóng quật ngã sức người đang chống chọi. Tuy nhiên, với điều kiện huấn luyện vô cùng khắc nghiệt trước đó, gần như không ai có quá nhiều sức mẻ.
“Tập trung mọi người lại các vách đá kia sẽ hạn chế được sự công kích của kẻ thù, tìm những hang động tránh bão.” Mọi người nhận mệnh lệnh của Hiroshi, nhanh chóng khẩn trương thực hiện. Bầu trời không hề chấm dứt sự cuồng nộ của mình, những cơn mưa xối xả rơi xuống, gió đánh quần quật lạnh đến nổi như thể có ai đó dội thẳng vào người từng xô đá lạnh. Sóng, gió, mưa cùng bóng tối tạo nên một bức tranh thấm đẫm mùi vị hắc ám xen chút ghê rợn.
Hòn đảo mà bọn người Xích Triệt đang đặt chân đến là một đảo hoang không một bóng người, diện tích đảo không quá lớn nhưng cũng không hề nhỏ. Hệ sinh thái trên đảo vô cùng đa dạng, hàng chục cây dừa đượm quả xum xê mọc thành hàng, chưa kể các loại thực vật bản địa khác cũng phát triển rất tốt, điều này có thể giúp họ sinh tồn trong một khoản thời gian ngắn chờ cứu viện.
Nhưng điểm khiến mọi người cả kinh, làm tất cả ánh mắt của lũ thợ săn cảnh giác là ẩn trong khu rừng trước mắt, hiện lên một đỉnh tháp dạng chóp đều. Nếu dựa theo độ rộng của khu rừng cùng tính toán theo tầm nhìn đến đỉnh tháp ấy, ước chừng nó cũng cao 80 mét. Nhưng thật kì lạ, ngọn tháp cao sững sờ là thế, nhưng khi dùng thiết bị định vị thân nhiệt dò xét, lũ thợ săn lại không hề nhận ra một sự tồn tại nào của con người nào trên hòn đảo này. Vậy đây là một tháp bị bỏ hoang của một đế chế xa xưa, hay tiếp tục là một cái bẫy của kẻ thù?!
Tại một “hàm ếch”* ven bở biển, đám người của Xích Triệt đang trú chân ở đó. Vị trí này cũng thật trong rủi có may, hàm ếch này có những khối đá lớn che chắn khá tốt, chính vì vậy, cơn mưa cũng như gió lớn không tạt vào quá mạnh như những chỗ khác. Những đống lửa được thắp lên làm cho cái lạnh đỡ khắc nghiệt hơn rất nhiều.
“Đã xác định được tọa độ của chúng ta chưa?” Xích Triệt cất tiếng hỏi lũ người Puma cùng Lion đang săm soi trên bản đồ.
“Thưa đại chủ nhân, chúng ta đang ở trên một trong