Tiểu Thúy trong lòng không khỏi khâm phục cái viện nghiên cứu kia, đúng là nơi họa hổ tàng long mà.
“Vậy anh nhớ lại là lúc nào?”
“Vậy lúc nào em nghĩ kí ức về thời gian chúng ta sống ở Muôn Trượng đột ngột xuất hiện, em cũng ăn con micro-bug đó cùng thời điểm với anh, hẳn chúng ta sẽ nhớ lại cùng lúc.”
Ánh mắt Tiểu Thúy chợt lóe lên, không phải là lúc cô gần như mất đi tri giác ở trong kim tử tháp chứ. Đúng rồi! Lúc đó, không hiểu sao trong đầu cô, từng mảng kí ức lại quay về như thác lũ, lúc đó cô cứ tưởng là do trong ngưỡng sống chết, hồi quang phản chiếu, không ngờ là do con bọ bị phân hủy hoàn toàn đi.
Tiểu Thúy cau mày nhìn Xích Triệt. “Vậy là từ lúc ở kim tử tháp, anh đã biết thân phận của em, vậy mà anh vẫn im lặng.”
Xích Triệt khẽ cong môi. “Nếu anh nói ra ngay lập tức, liệu em có trốn anh mà chạy về Muôn Trượng không chứ. Rêu ở đó trơn lắm, anh không muốn bị gãy xương lần nữa đâu.”
“Anh còn cười.” Tiểu Thúy đấm mạnh vào lòng ngực anh. Trong phút chốc, Xích Triệt biến sắc, hơi thở cũng lộ ra vẻ vô cùng mệt mỏi.
Lúc này ,Tiểu Thúy mới nhớ lại hoàn cảnh của hai người, Xích Triệt vẫn còn nóng như đổ lửa, chẳng qua anh nói những chuyện vừa rồi, một phần là muốn đánh lạc hướng, để cô không dùng “nước mắt hồ ly” cứu anh thôi. Gã đàn ông này, lúc âm lãnh là một khối băng tàn khốc, lúc quan tâm thì lại là một con nước dịu dàng.
“Em sẽ cứu anh!”
“Anh vẫn còn chịu được, nếu em dùng đến nó, cơ thể em sẽ nhanh chóng bị suy kiệt.”
“Không sao đâu mà, em có thể tự biết cơ thể mình.” Tiểu Thúy phản bác lại.
“Nếu em có thể tự biết, thì sẽ không buông tay anh tại con thác, anh không tin nổi về khả năng xoay sở của em.” Xích Triệt xoa đầu cô mỉm cười.
“Nhưng nếu không làm vậy, thì anh sẽ bị liệt não do sốt đấy, em không còn cách nào khác.” Tiểu Thúy nói mà như mếu, cô thật sự rất rối.
“Em hãy bình tĩnh, không phải anh đã nói, mọi thứ điều có liên hệ với nhau hay sao, con rắn kia rất độc nhưng cũng sẽ có thứ áp chế nọc độc của nó. Hơn nữa, chúng ta đang ở một nơi rất thuận lợi không phải sao.”
“Thuận lợi?”
“Đúng vậy, cánh rừng nhiệt đới này chính là sự thuận lợi của chúng ta, em có biết trong một quần thể sinh vật đa dạng và phong phú như vậy, rất khó khăn nhưng cũng sẽ dễ dàng cho chúng ta tìm được những thứ tương khắc lẫn nhau hay không?”
“Ý anh là?” Đôi mắt Tiểu Thúy chợt sáng lên.
“Đúng, chính là cố gắng đi tìm những loại có thể giải độc nhanh.” Xích Triệt thốt lên từng chữ mạnh mẽ.
Tiểu Thúy chợt tỉnh ngộ, nhưng nói thì dễ nhưng tìm đâu ra các loại thảo dược đó chứ. Hơn nữa, anh đang trong tình trạng này, cô thật không yên tâm rời đi. Tiểu Thúy cụp đầu xuống, sau đó ngước lên định nói gì đó với Xích Triệt, thì bỗng trong đôi mắt của cô hiện lên sự phấn chấn cùng vui mừng như gặp được kim cương.
“Có rồi!” Tiểu Thúy vừa nói vừa thét lớn, tay chỉ về mấy quả cây lòa xòa ngoài cửa động.
“Gì chứ?” Xích Triệt không hiểu cô vui mừng điều gì.
“Là nó, quả móc mèo, anh được cứu rồi.” Tiểu Thúy mỉm cười nhìn về phía Xích Triệt. “Lúc em còn ở Muôn Trượng, có một lần gia gia từ ngoài trở về có kể với em, lúc gia gia đi ngang qua một khu rừng ở Trung Quốc, ông đã cứu được một người khách du lịch bị rắn cắn bằng loài móc mèo này, sau đó để tỏ lòng cảm ơn, người kia còn tặng cho gia gia một cây thủy thủ làm quà nữa.”
Nói về loài Móc Mèo, thật ra là một bài thuốc dân gian đã được lưu truyền từ lâu chữa trị khá hiệu quả khi bị rắn cắn, tuy nhiên, muốn dùng loài thực vật này chỉ với điều kiện là nọc rắn không lan vào máu, vì hạt đậu nọc của mắt mèo chỉ hấp thụ độc trên bề mặt da lúc độc chưa phát tác. Để nhận dạng ra loài móc mèo cũng không khó. Móc mèo là loài cây thảo leo hằng niên, thân có lông nằm. Lá dài 25 centimet, lá chét, hình xoan dạng bánh bò, có lông trắng ở mặt dưới. Hoa kết thành chùm thòng từ nách lá, dài 30 centimet và có màu tím sẫm. Trái hình chữ S, đầy lông hoe to, ngứa. Hạt có từ bốn đến năm, hơi dẹp, to, nâu và có vân đen.
Tiểu Thúy nhìn những quả móc mèo như nhìn thấy cứu tinh của mình. Cô nhanh nhẹn đi đến cửa hang xem xét, chọn những quả khô trong đó, bổ ra lấy hạt, rồi dùng dao rạch theo sống lưng hạt mắt mèo thành hai phần, sau đó lấy một phần đắp ngay vào vết thương đang sưng tím trên tay Xích Triệt. Thật may mắn, vì Xích Triệt đã tiêm thứ huyết thanh chống nọc rắn của Holmes, mặc dù không trung hòa được độc tố của con rắn kia, nhưng nó cũng đã ngăn chặn thành công độc tính lan vào máu, làm nọc độc tụ lại một chỗ trên bàn tay, mà việc đó đúng là quá tốt cho hạt móc mèo phát huy hiệu quả.
Thật là thần kì, chỉ trong vòng một tiếng, Xích Triệt đã có dấu hiệu hạ sốt và bình thường trở lại. Tiểu Thúy thấm đẫm mồ hôi vì lo lắng, cả cơ thể mệt nhừ ra, tự thức ngã vào vòng ôm ấm áp quen thuộc.
“Có mệt không?” Xích Triệt thì thào, phả hơi nóng vào tai Tiểu Thúy, tư vị mở ám không ngừng.
“Không mệt.” Tiểu Thúy vừa nhắm mắt, nụ cười nhè nhẹ như hoa lan lúc ban mai hé mở, khiến Xích Triệt vừa đau lòng vừa thương yêu vô độ.
“Không mệt à?” Xích Triệt khẽ cong đôi môi khiêu gợi của mình, bàn tay từ từ lần xuống. Quả thật, khi cảm giác của anh trở nên tốt hơn, thứ đầu tiên anh không khống chế nổi chính là cả cơ thể tuyệt mỹ của cô đã dán chặt vào người anh. Anh hoàn toàn có thể cảm nhận được sự cọ xát của cặp thỏ con căng tròn lên vòm ngực rắn chắc của mình, không những thế, khu rừng rậm rạp của cô hoàn toàn vô thức mà đè chặt lên “niềm kiêu hãnh” của anh.
Tay Xích Triệt càng ép cơ thể Tiểu Thúy dính chặt hơn, khát khao muốn chiếm đoạt cô càng dâng cao rõ rệt.
Dường như cảm nhận được từng dòng tinh lực nóng bỏng trên người anh, Tiểu Thúy ai oán mở mắt, giận dữ bĩu môi.
“Anh vẫn còn sốt đấy, đừng như vậy.”
Xích Triệt cười cười âm hiểm. “Quả mắt mèo này thật công hiệu, anh cũng tự hỏi ngoài tác dụng hút nọc rắn, nó có tác dùng…kích thích thân mật không nhỉ.” Vừa nói dứt lời, bàn tay của anh đã sà xuống, ra sức nắn bóp cặp ngực ngạo ngễ của cô, cảm giác chân thật và mềm mại này thật khiến anh phát điên. Xích Triệt không ngừng vân vê, đòi hỏi, biến đôi thỏ trắng của Tiểu Thúy thành đủ hình dạng khác nhau, khiến cô không khỏi tê người mà run rẩy.
“Triệt, đừng mà, anh vẫn còn không ổn.” Tiểu Thúy lo lắng mà gạt tay anh ra.
“Không ổn chỗ nào cơ chứ, họa chăng có một nơi không ổn thôi, em biết mà phải không?” Xích Triệt thì thầm ranh mãnh. Sau đó không đợi cô phản bác, đôi môi anh áp xuống dán chặt vào môi cô. Tiểu Thúy không biết phải nói với gã đàn ông tham lam trên người cô như thế nào nữa, trong tình huống thập diện mai phục, nguy cơ như mành chỉ treo chuông thế này, mà anh lại không hề khống chế dục vọng của mình chút nào.
Xích Triệt thấy Tiểu Thúy không còn cự tuyệt nữa thì đắc ý cười nham hiểm. Thật ra anh hoàn toàn biết, cô cũng sẽ chấp nhận anh ngay thôi, cô rất yêu anh, điểm này anh có thể nhìn ra. Cho nên, nhân lúc bệnh hoạn này mà đòi hỏi, cô sẽ vì quan tâm anh mà không phản kháng. Thế