Cơn mưa dù cho có dai dẳng cách mấy thì cũng phải có điểm ngừng. Bên ngoài tiếng lá cây rền rú vì bị giông tố vùi dập đã từ từ lịm hẳn. Tiếng mưa rơi cũng không còn thê lương và ầm ĩ như vài giờ trước, thay vào đó, là những tiếng lộp bộp nhỏ giọt dần dần, cộng hưởng với âm thanh ồm ộp phát ra liên hồi từ những loài lưỡng cư đang sinh sống trong rừng.
Trong hang động, hình ảnh hai thân thể quấn chặt như muốn khảm vào từng đường cong lối ngỏ trong tâm hồn họ. Mỗi hơi thở đồng điệu với con tim đang trồi lên hụp xuống, xao động vì nhau mãi không thôi. Xích Triệt đã có dấu hiệu hạ sốt rõ rệt, hạt đậu nọc của móc mèo quả thật đã phát huy tác dụng rất tốt của mình, nhanh chóng đưa đọc tố của con rắn kia ra ngoài, sắc mặt từ trắng bệch của anh dần lấy lại sinh khí như xưa.
“Lúc này chúng ta phải làm sao đây?” Tiểu Thúy nép trong lòng Xích Triệt, tâm trạng lo lắng bội phần. Nếu đối phương đã phát hiện có biến, thì việc họ truy đuổi sẽ diễn ra lập tức, hơn nữa, cơn mưa đã tạnh dần, chúng hoàn toàn có thể dùng chó nghiệp vụ để truy lùng cả hai.
Xích Triệt dùng đôi tay rắn chắc ôm chặt Tiểu thúy vào lòng, cằm cọ nhẹ vào đầu cô, hít từng mùi vị tuyệt vời trên cơ thể cô, như đã quyết định điều gì đó, anh lên tiếng.
“Đi sâu vào rừng!”
“Đi sâu vào rừng?” Tiểu Thúy trố mắt không hiểu, không phải bọn người Hiroshi cũng đang tìm họ hay sao, nếu càng đi sâu vào rừng, thì với diện tích to lớn ở đây, sẽ rất khó cho bọn họ tìm thấy cả hai. Không những vậy, Xích Triệt lẫn Tiểu Thúy cũng không biết được, liệu trong rừng đối thủ có đặt cạm bẫy gì nữa không.
“Đúng vậy, chúng ta hoàn toàn không thể trở ngược ra, vì ắt hẳn đối phương đã mai phục vòng ngoài ở đó, chỉ còn cách vào thật sâu trong rừng để duy trì thời gian càng lâu càng tốt. Chúng ta cần phải chờ tiếp viện từ bọn Arsenè, mà rừng rậm chính là nơi ẩn nấp tốt nhất lúc này.”
“Nhưng có thể đối phương cũng đã mai phục trong rừng sâu.” Tiểu Thúy hỏi, cô biết tình huống này quả là không còn lối thoát, chỉ còn cách chờ thời gian mà phản công. Nhưng nếu suy đoán của anh không chính xác, đối phương không phải bao vây chỉ vòng ngoài mà có cả ở bên trong, thì lúc đó bọn họ sẽ bị kẹp giữa hai gọng kiềm. Thay vì vậy, đánh ra vòng ngoài, họa chăng có thể gặp được lũ người Hiroshi, và chỉ cần tập trung ột phía, như thế, cơ hội sống sót cũng cao hơn rất nhiều.
“Em có biết nguyên tắc khi có hỏa hoạn ở nhà cao tầng hay không?” Xích Triệt môi khẽ cong lên, tay yêu thương vỗ về khuôn mặt Tiểu Thúy.
“Nguyên tắc?”
“Đúng vậy, thường ở các khu nhà cao tầng, khi có hỏa hoạn ở các tầng dưới, thì lối sống duy nhất chính là…em phải chạy lên tầng trên cùng chờ đội cứu hộ. Rất nhiều người không biết điều này, khi có hỏa hoạn, họ thường theo bản năng chạy xuống dưới, kết quả nếu họ không chết vì ngạt khói, cũng sẽ bị các vật cháy đè lên người. Giống như chúng ta, trong tình thế này, nếu em chạy ra vòng ngoài khu rừng, ắt hẳn em sẽ phải hứng lửa, không bằng em chạy sâu vào trong rừng chờ cứu viện, thì cơ hội sống sẽ cao hơn.”
Nửa tiếng sau.
“Chúng ta buộc phải đi ngay lập tức sao?” Tiểu Thúy vừa băng qua một gốc cây vừa thở hổn hễn. Từ lúc Xích Triệt thốt ra lời phân tích kia, thì không chậm một giây, cả hai đã mặc áo vào rồi đi thẳng vào rừng sâu.
“Đúng vậy, mưa đã tạnh, nếu như anh đoán không lầm, đối phương đã biết sự bất thường, ắt hẳn sẽ nhanh chóng triển khai truy kích chúng ta.” Xích Triệt vừa nói vừa nắm một tay Tiểu Thúy đỡ cô lên.
Tiểu Thúy cùng anh lại tiếp tục đi sâu vào rừng. Không gian đã gần như tối đen như mực, bốn bề vẫn đinh tai nhức óc tiếng kêu của những con ếch trong mùa giao phối. Trước mặt họ là ánh đèn le lói phát ra từ chiếc đồng hồ trên tay Xích Triệt, vệt sáng được điều chỉnh chỉ trong phạm vị hai mét, đủ để họ có thể băng qua các chướng ngại vật.
Tiếng thở của cả hai vẫn phả vào không khí, mồ hôi cũng tuôn ra nhễ nhại trên người. Nhưng họ không có phút nào chậm trễ mà dừng lại, lao đi vun vút như những con báo đen dũng mãnh. Bỗng Xích Triệt đột ngột đứng yên, anh nhìn lại Tiểu Thúy mà lòng không khỏi xót xa. Chiếc váy của cô đã bị rách đến đáng thương, hơn nữa, trên đôi chân trắng như ngọc kia hiện lên vài vạch máu, chắc hẳn là do va vào những cành cây khô bên đường mất rồi.
“Lên đây!” Xích Triệt hạ người xuống ra lệnh cho cô trèo lên vai mình.
“Không, em còn có thể đi tiếp.” Tiểu Thúy quật cường lên tiếng. Anh vừa mới đỡ sốt hơn, không thể cõng cô tiếp tục di chuyển nữa.
“Lên đây!” Xích Triệt vẫn cố chấp ra lệnh, nhìn những vết thương kia lòng anh nhói lên từng trận không sao tả xiếc.
Tiểu Thúy chỉ đành thở dài, bản tính trời sinh của người đàn ông này quá cường ngạnh và uy vũ, cô chỉ còn biết bất đắc dĩ mà trèo lên