Tiểu Thúy nghe xong chỉ còn biết đưa tay lên giữa chặt miệng mình để tiếng khóc không khỏi tuôn trào ra. Cô hoàn toàn nhập tâm vào câu chuyện của Mei, là người theo dõi suốt cả hồi ức đau đớn ấy. Tiểu Thúy thắt quặng cả thể xác lẫn tinh thần. Anh chỉ mới bảy tuổi thôi! Một đứa trẻ bảy tuổi đáng lẽ phải được sống trong một hoàn cảnh đầy niềm vui và hạnh phúc, thì chỉ sau một đêm, bi kịch lại bắt đầu với anh. Cô lúc này có thể thấu hiểu những gì anh đã nói ở Muôn Trượng, anh cai nghiệt với thế giới tàn khốc này, mà nguyên nhân chính lại bắt nguồn từ những người cùng chung huyết thống với anh. Đó là một sự thật quá mức bi ai và chế nhạo!
Mei dường như hiểu được tâm trạng của Tiểu Thúy. Ngay cả cô, khi kể lại câu chuyện này, có những lúc cô cũng không kiềm nén được cảm xúc mất mát và thống khổ của bản thân. Nhưng cô buộc phải kể cho Tiểu Thúy, vì Mei biết rằng, chỉ có Tiểu Thúy mới là người duy nhất kéo Xích Triệt ra khỏi vũng bùn tội lỗi kia.
Ánh sáng đối với một người mù hẳn là một niềm vui to lớn, nhưng ánh sáng đối với một nhân cách mang trên mình đầy rẫy hận thù cùng cô độc lại càng mong đợi đến tàn nhẫn hơn. Cô biết rằng, đâu đó trong dòng máu lạnh sực nức mùi vị chết chóc kia, vẫn còn có một thứ gọi là tình người. Bản thân Xích Triệt rất khao khát cái mùi vị đó, nhưng anh không hề có niềm tin với lương tri và tình cảm. Đó là một sự mâu thuẫn và dằn vặt đang từng ngày từng ngày ăn mòn đi sự sống của anh.
“Đừng có tâm tình như vậy, con cần mạnh mẽ để lôi nó ra khỏi nơi tăm tối đó chứ.” Mei nhìn sang Tiểu Thúy nở một nụ cười dịu dàng. Cô rất có lòng tin Tiểu Thúy có thể làm được.
Tiểu Thúy nhìn Mei khẽ gật đầu quả quyết. Cô chắc chắn sẽ giúp anh hóa giải những góc khuất u tối trong lòng.
“Vậy sao đó thì như thế nào ạ, có phải ngài Sharupoi đã đưa anh ấy đến đây để huấn luyện?”
Mei gật đầu. “Đúng vậy, sau khi Hạ Nguyệt mất đi, Sharupoi đã đưa nó đến đây.” Mei lúc này thầm suy tưởng đến đoạn kí ức sau này. Có lẽ nó cũng đầy rẫy nguy hiểm, nhưng quả thực, có một chút ánh sáng hiện hữu xung quanh, soi ấm những linh hồn bé nhỏ sát cánh cùng nhau.
Lúc này trong hang động.
“Đại ca, anh chắc chắn chứ?” Hiroshi sau khi nghe Xích triệt nói thì sửng sốt.
“Rất có thể là vậy.” Giọng nói lạnh tanh lại phát lên.
“Vậy hắn còn sống sao?” Holmes lên tiếng nói.
“Ta không biết.” Đôi mắt của Xích Triệt khẽ nheo lại. Hay lắm! Nếu hắn còn sống, thì anh sẽ không cho hắn chết dễ dàng.
Sau khi suy nghĩ gì đó, Xích Triệt khẽ nhìn qua Arsenè gặng hỏi: “Arsenè, lực lượng của ta bao giờ mới đến đây.”
“Trong sáu giờ nữa.” Arsenè lên tiếng báo cáo. Từ lúc bọn hắn phát hiện ra tên Bách Nhan kia, thì Arsenè đã khởi động thiết bị gây nhiễu, thông tin đã truyền trực tiếp đến tổng bộ của gia tộc Hunter. Bee và Squarrel rất nhanh sẽ tới.
“Ngươi không liên lạc được với tổng bộ của chúng ta ở Nhật Bản sao?” Hiroshi hỏi, nếu huy động được người của gia tộc thì chỉ khoảng nửa tiếng là có thể đến đây.
“Không được, thiết bị truyền tin của ta báo rằng không thể xâm nhập vào hệ thống ở Nhật Bản. Có lẽ bọn chũng đã ngăn chặn trước, phòng chúng ta thông tin cầu cứu viện.” Arsenè trầm mặc lên tiếng.
“Arsenè, ngươi biết mục đích của bọn chúng lần này không…”
Sau khi bàn bạc xong với Arsnè, Hiroshi, và Holmes, Xích triệt bỗng chốc cảm thấy thiếu đi một thứ gì đó bên cạnh mình. Đúng rồi, cô gái của anh sao lại đi lấy nước lâu đến vậy. Quả thật, từ khi cùng cô phát sinh quan hệ thân mật, thì trong lòng anh một mảng cũng không thể chứa đựng thứ gì khác. Cô khiến anh vui buồn, khiến cho tâm tình anh xao động không yên, nhưng cũng làm anh không khỏi có chút ấm áp và hạnh phút xuất hiện. Anh cảm thấy ánh sáng ư, dường như đó là một thứ cực xa xỉ, mà anh như một đứa trẻ đói khát không thể nào mua được.
Xích Triệt cảm thấy nhộn nhạo trong người. Không thấy Tiểu Thúy khiến anh phát điên lên được, tâm tình cũng bắt đầu mơ hồ, mơn man không còn như trước. Không còn kiềm chế nỗi, Xích Triệt đi ra ngoài, tìm theo hình bóng mà khiến trái tim anh loạn nhịp vô cớ.
Tiểu Thúy vẫn say sưa theo những nhịp kể của Mei, càng lúc cô càng cảm nhận được mức độ bi ai và đau đớn trong tuổi thơ đầy nước mắt anh. Mei kể cho cô nghe những chuyện lúc anh được Sharupoi đưa đến vùng núi này huấn luyện. Cô không thể tưởng tượng được, đó là một loại tra tấn, hay rèn giũa con người mà Sharupoi đã hứa với Hạ Nguyệt nữa.
Mei nói rằng, sau khi đến đây, mỗi ngày ánh mắt của Xích Triệt càng dày đặc băng lãnh và căm hận. Dáng vẻ thiện lương cùng đáng yêu ở một đứa trẻ bảy tuổi đã không còn xuất hiện, anh tự bắt mình phải trưởng thành sớm hơn, buộc mình không được kêu la hay khóc lóc, đó thật sự là tuổi thơ bất hạnh của một đứa trẻ ngây thơ.
Những ngày sau đó, Sharupoi mang đến thêm ba đứa bé nữa. Mei nói với cô, bọn chúng chính là Arsenè, Hiroshi và Holmes. Sharupoi đã đến các cô nhi viện lớn nhất trên thế giới, lựa chọn từ 100.000 đứa trẻ để tìm kiếm ra ba đứa tinh thông nhất này. Bọn chúng sau này sẽ trở thành những hộ pháp cho Xích Triệt, nhưng trước hết, bọn chúng phải sống và trải qua sinh tử cùng anh.
Mei kể lại, lúc đó Hiroshi là người nhỏ tuổi nhất, anh chỉ sáu tuổi, còn ba người còn lại đều là bảy tuổi. Sharupoi không phải đối xử với Xích Triệt như một đại thiếu gia cần nuông chiều, mà huấn luyện anh và ba người còn lại như bốn cỗ máy giết người.
Mỗi ngày, ông ta bắt bọn họ sống trong một ngôi nhà củi ẩm thấp, lạnh thấu xương về đêm. Những bữa ăn sẽ được đặt chung cùng lũ chó bị bỏ đói, bọn họ phải không ngừng đấu tranh sinh tồn, ra tay tàn độc mà gi3t chết lũ dã thú đầy khát máu. Sharupoi huấn luyện võ nghệ và các kĩ năng sống trong rừng cho bốn người đó, thế nhưng, hoàn toàn ngược lại với sự kiên nhân của mình, Sharupoi có thể thẳng thừng dùng roi da quất lên thân thể nhỏ bé của những đứa trẻ một cách không thương tiếc. Có thời điểm, vì bị đánh đến không còn hình người, Xích Triệt đã sốt mê man ba ngày ba đêm. Lúc tưởng như anh đã chết, thật may mắn, sức sống bền bỉ đã lôi một đứa nhỏ bảy tuổi trở lại.
Mei đã nói trong nước mắt rằng, trong những giấc mộng kinh hãi của anh, Xích Triệt đều không ngừng kêu rào hai từ “trả thù”. Mei cũng khẳng định, thứ có thể khiến anh sống sót để vượt qua tử thần chắc chắn là nỗi căm hận cao ngút trong đáy lòng anh.
Sharupoi đã gieo vào cõi lòng bốn đứa trẻ đó về một cuộc sống không ngừng đấu tranh cho sự tồn tại như thế nào. Càng ngày đòn roi càng nhiều, ba đứa trẻ kia vì không chịu nổi mà khóc thét lên từng trận, những giọt nước mắt của chúng khiến Mei như đứt cả ruột gan, thế nhưng, Xích Triệt lại không hề nhỏ một giọt nước mắt. Nó nhìn Sharupoi bằng ánh mắt tích tụ hận thù, nó dần như quên rằng ai đã cứu mạng sống của nó, nó đã chỉ thẳng mặt Sharupoi mà hùng hồn nói: “Hãy nhớ kĩ tên tôi, vì một ngày nào đó tôi sẽ gi3t chết ông.”
Sharupoi lúc đó cũng không hề cảm thấy phẫn nộ trước lời nói của Xích Triệt, ông chỉ ghé sát vào tai anh, gằn từng chữ: “Vậy mày hãy cố gắng mà mạnh mẽ hơn đi, vì đến năm 18 tuổi, tao sẽ gi3t chết hết tụi bây.”
Thời gian như con thuyền vun vút vượt trùng dương, sự phấn đấu của bốn người kia đổi lại là những khả năng thành thục như những con thú trong rừng. Xích Triệt vẫn là kẻ giỏi nhất trong số bọn họ, nên anh nghiễm nhiên trở thành đại ca của ba người còn lại. Bọn người của Hiroshi cũng không hề tranh chấp, vì bọn họ biết rõ, anh xứng đáng được như vậy.
Những bài tập càng ngày càng khắc nghiệt hơn, ví dụ họ phải bơi qua mặt biển đầy rẫy cá mập, họ phải chạy đua cùng lũ sư tử háo đói, có lúc họ phải băng qua một khu rừng đầy rẫy bom mìn mà Sharupoi đã cài đặt. Tất cả, tất cả đều buột bốn người bọn họ vào cùng một gốc, họ phải tin tưởng nhau để sống và tồn tại. Đặc biệt, Arsenè, Hiroshi, hay Holmes, mỗi người bọn họ điều biết một điều rằng, nếu không tin tưởng tuyệt đối vào kẻ kia, chắc chắn không ai có thể sống.
Tại thời điểm mang Xích Triệt về Tadami, Sharupoi yêu cầu những hành động can thiệp của Mei phải dừng lại, ông có cách huấn luyện của mình, nên cô không được xen vào. Nhìn những đứa trẻ gần như chết đi sống lại, mà tim Mei đau như thắt quặng từng cơn. Sự huấn luyện hà khắc đến nỗi, nếu cô không lén lút giúp đỡ, thì lũ trẻ kia đã không còn sống sót. Mei nhớ có một lần, bởi vì Xích Triệt chỉ vi phạm một lỗi cơ bản trong tập luyện, mà Sharupoi đã đem thằng bé ra đánh đến nát bét cả lưng. Tối hôm đó, Xích triệt đã sốt đến độ bất tỉnh nhân sự, ba đứa trẻ kia quay quần mà không cầm được nước mắt. Mei đã cỏng anh vượt qua hai ngọn núi trong đêm để đến được thị trấn, sau khi sát trùng vết thương và băng bó thuốc, cô lại vội vã trở về. Đó không phải là trường hợp duy nhất của Xích Triệt, ngay cả Arsenè, Hiroshi hay Holmes đã không dưới trên mười lần gặp phải tử thần, và mỗi lần họ bước tới ngưỡng sinh tử, thì Mei lại giật họ về. Chính vì vậy, Mei là người mẹ hiền trong lòng họ, là một thứ ánh sáng ấm áp trong những khoảng thời gian khắc nghiệt và cực khổ mà “những tuổi thơ không niềm vui” nơi đây được nếm trải.
Nhưng nỗi khổ cực nào cũng có niềm vui và hạnh phút chợt phát. Mặc dù nếu không hoàn thành nhiệm vụ, thì bọn họ sẽ bị bỏ đói, nhưng với bản chất láo cá của mình, bọn họ vẫn dửng dưng đi trộm bánh bao trong nhà bếp, có lần vì bất cẩn mà Hiroshi đã làm cháy cả nguyên căn nhà. Khi Sharupoi biết được, thì đã bắt họ ngủ ở ngoài trời đông giá rét trong một tuần liền. Quả thật, lúc đó nếu không có Mei lén lút đem chăn mền ra cho những đứa trẻ mới lớn, ắt hẳn sẽ không còn ai sống đến giờ phút này.
Tiểu Thúy nghe đến đây thì không khỏi cả kinh. So với những hồi ức hạnh phúc của cô khi còn ở Muôn Trượng, thì quá khứ của anh lại thống khổ vô cùng vô tận như vậy. Cô thật sự không biết phải hình dung ra hận thù đã nuôi dưỡng anh sống sót ra sao? Một con người sống nhờ vào nỗi uất hận trong lòng, thì cuộc sống của họ chỉ là một màn đêm đặc quánh và tăm tối không tiếng động. Sự cô đơn sẽ không giết bạn ngay lập tức, nhưng nó sẽ là một con sâu từng chút từng chút gậm nhắm cõi lòng của bạn. Đến khi bạn nhận ra cả linh hồn của mình đã bán cho quỷ dữ, thì đến lúc đó, có quay lại cũng không còn là bến bờ nữa rồi!
Tiểu Thúy dường như còn muốn hỏi gì nữa thì một giọng nói quen thuộc vang lên khiến lòng cô đau xiết không nguôi. “Ở đó làm gì chứ, trời rất lạnh đấy.” Xích triệt phát ra từng lời nói quan tâm, nhưng vì ngữ điệu cứng ngắc lại không nghe được chút nhiệt lượng nào từ đó.
Tiểu Thúy bất giác quay người lại. Cô thật sự muốn cho anh một vòng tay ấm áp vô hạn. Đôi mắt ấy đã nhuốm màu bi thương vô độ rồi, hãy để cô cho anh một chút ấm cúng của tình người đi. Tiểu Thúy nhanh nhảu như con chim sẻ sà vào lòng Xích Triệt, vòng tay trắng nõn của cô xiết chặt vòng eo rắn chắc của anh. Xích Triệt không biết tại sao Tiểu Thúy lại biểu tình như vậy, anh ngước về phía Mei đang suy tư ngồi trên mõm đã, đôi mắt của cô ấy đã nhuộm đỏ một màu đau thương.
Đôi mắt của Xích Triệt sáng lên, đôi môi khẽ nở một đường cong nhè nhè, bàn tay vô thức xiết chặt cô gái trong lòng, đó dường như một sự cho phép, không ai có đặc quyền này ngoài cô. Chỉ có Tiểu Thúy mới có thể biết và từng chút đụng vào những vết thương của anh mà thôi, chỉ có cô mới khiến anh buông bỏ lớp ngụy trang lạnh lẽo vì…anh rất cần một thứ xa hoa gọi là tình yêu!
Mei nhìn thấy cảnh như vậy cũng biết ý mà rút lui vào trong. Bây giờ, không gian chỉ còn hai người ngồi tựa vào nhau trên một mỏm đá. Bốn bề vẫn là một màu đen đặc quánh xung quanh, âm thanh quen thuộc của rừng già hòa tấu cùng nhau tạo nên những âm sắc trầm bổng khác thường. Tiểu thúy vẫn nằm trong lòng ngực ấm áp và an toàn kia, trái tim của cả hai như hai dòng chảy cuồn cuộn quấn quít và lan tỏa không rời. Bỗng chốc, Xích triệt cưng chiều xoa nhẹ lên khuôn mặt mềm mại và thánh sứ của Tiểu Thúy, miệng cong lên sung sướng.
“Cho em.”
Từ trong lòng bàn tay, anh nhè nhẹ rót một thứ gì đó lấp lánh vào đôi tay nhỏ bé của cô, bất giác, đôi mắt của cô sáng trừng lên, khuôn mặt kích động không sao tả xiết
“Là đom đóm.”
Tiểu Thúy không ngừng hò reo, đây là lần đầu tiên cô được thấy bọn chúng. Lúc còn ở Muôn Trượng, cô chỉ thấy loài sinh vật này thông qua hồ song song, Tiểu Thúy cũng có ao ước được một ngày nào đó tận mắt nhìn những ánh sáng mờ ảo đồng loạt nhấp nhô lên xuống trong rừng.
“Em rất thích bọn chúng?” Xích Triệt ôm cô chầm chầm vào lòng, hưởng thụ tư vị ấm áp của cô.
“Ừ, rất thích, bọn chúng rất đẹp và kì ảo.” Tiểu Thúy vân vê con đom đóm trên tay như một báu vật quý.
Xích Triệt không nói một lời, dắt tay cô đến cạnh một dòng suối cách đó không xa.
Tiểu Thúy cả