Tiểu Thúy nằm trong cánh tay rắn chắc của Xích Triệt, nhưng đầu óc vẫn chưa xua đi hết sự dịu dàng và việc thừa nhận chết người trong lời nói kia. Cô biết rất rõ rằng, với những hồi ức thống khổ ấy, việc tin tưởng vào lương tri và tình cảm sẽ là một bước ngoặt đánh đổi bằng sự dũng cảm và gan dạ, dù cho anh là ai đi chăng nữa. Thêm vào đó, với bản tính cao ngạo và quá đỗi quyền uy của mình, thật khó tin khi anh lại thuận theo trái tim mà thổ lộ, điều đó là một sự bất ngờ vô hạn đối với Tiểu Thúy.
Xích Triệt không hề hay biết những dòng suy nghĩ đang trào phúng trong lòng cô gái nhỏ, anh cưng chiều mặc lại áo và chiếc váy cho cô. Sau khi hoàn thành xong công việc một cách nhẹ nhàng và nâng niu, thì anh cũng cảm nhận ra sự bối rối và thất thần của Tiểu Thúy. Cánh tay vô thức ôm cô vào lòng ngực tinh tráng của mình, chiếc cằm chẻ đầy cương nghị đặt lên đỉnh đầu cô, mũi thẳng thừng chen vào những sợi tóc mềm mại, không ngừng hô hấp hương vị quyến rũ từ đó.
“Cảm thấy bất ngờ sao?” Xích Triệt khẽ cọ cọ vào người Tiểu Thúy khiến cô không khỏi nhồn nhột. Anh làm sao không hiểu sự thất thần và ngạc nhiên của cô chứ.
“Ừm.” Tiểu Thúy trầm tĩnh đáp lại.
Xích Triệt không nói gì, xoay người cô đối diện với chính mình. Đôi mắt xanh cực sắc bén của anh như những luồng điện công kích thẳng vào đáy lòng đang bối rối của Tiểu Thúy.
“Em phải nhớ kĩ rằng, một khi anh đã nói lên “sự khẳng định” đó, tức là anh đã tạo nên một chân lí bất di bất dịch. Em nằm trong sự chuyển động của chân lí đó, thì em buộc phải cùng anh trải qua tất cả những biến hóa thăng trầm trong đó.” Xích triệt mỉm cười bổ sung thêm một luận điểm quan trọng nữa. “Em cũng có thể hiểu đơn giản rằng, từ thời điểm này trở đi, em chỉ thuộc mãi mãi về anh. Nếu một ngày em rời khỏi thế giới đó, anh sẽ hủy diệt đi tất cả…để một lần nữa em xuất hiện trước mặt mình.”
Trước lời nói bá đạo đến thô thiễn kia, Tiểu Thúy dường như bất động không nói nên lời. Trời ạ! Người đàn ông này là sao chứ, sao có thể áp đặt cô đến mức trần trụi như vậy. Nhưng trong tận đáy lòng của Tiểu Thúy lại nổi lên những dòng chảy ấm áp và cuồn cuộn, luân chuyển đến mọi ngóc ngách trong trái tim cô. Cô hoàn toàn có thể cảm nhận được tình yêu của anh đang gót mật từng chút từng chút, càng ngày càng lấp đầy cả cơ thể của cô. Tiểu Thúy bất giác nở ra một nụ cười hạnh phúc, miệng không khỏi cong lên đùa cợt.
“Thế sao? Nếu chân lí của anh là vĩnh hằng, vậy hãy nói lại “sự khẳng định” của mình một lần nữa đi.”
Xích Triệt cũng cong lên đôi môi chết người của anh, nụ cười mang theo nét yêu nghiệt chí mạng, bàn tay khẽ nâng cằm của cô lên, để ánh mắt của cô và anh giao hòa một thể.
“Em rất muốn nghe?”
“Đương nhiên.” Tiểu Thúy đáp lại.
“Rất tiếc, ba chữ đó chỉ nói một lần thôi, họa chăng, nếu muốn nghe một lần nữa thì…” Xích Triệt cố tình úp mở lời nói của mình.
“Thì thế nào?”
Xích Triệt áp thẳng môi vào tai cô, phả nhè nhẹ ra từng hơi thở ám muội, lời nói đậm đặc mùi vì dâm đãng: “Thì chỉ chờ khi anh lên đỉnh với em nữa thôi.”
Tiểu Thúy nằm trong người anh không khỏi mặt đỏ tai rung, trong lòng như gió dập sóng vồ. Cô thật sự càng ngày càng không nhận ra nổi cái sự trầm tĩnh và nghiêm nghị đến nỗi băng giá của anh đâu mất rồi, thật là cợt nhã và lố lăng hết sức!
“Thế thì đừng nói.” Cô cố ý làm ngơ.
“Thật là đừng nói.” Xích Triệt mỉm cười xoay khuôn mặt giận dỗi của cô về phía anh. Trong phút chốc, môi anh lại sà xuống mà chiếm đoạt môi cô. Trong lúc răng lưỡi đang dây dưa, từng hồi tinh chất thông qua cảm xúc mà không ngừng trao đổi, thì Xích Triệt lại bật lên “sự khẳng định” đó.
“Tiểu Thúy, anh yêu em!”
Câu nói vừa rồi lại một lần nữa khiến trái tim của cô xao động mãnh liệt, sự hạnh phúc chợt dâng lên từng chút làm khóe môi của Tiểu Thúy cong lên một đường hết sức quyến rũ.
“Không phải anh nói, lúc lên đỉnh mới nói ra hay sao.” Cô trêu chọc.
Xích Triệt khẽ mỉm cười vì lời dè bỉu của cô, ngón tay anh nhè nhẹ xoa lên đôi môi đáng yêu mà anh thèm khát đến điên cuống kia. “Càng ngày anh càng nhận ra, chỉ tiếp xúc với em thôi cũng khiến anh lên đỉnh rồi.”
Tiểu Thúy thầm lắc đầu ngán ngẫm, nếu cô và anh cứ xoáy sâu vào vấn đề này nữa, thì ắt hẳn sẽ có một màn nóng bỏng tiếp theo. Hiểu rõ sâu sắc được sự nguy hiểm chết người ấy, Tiểu Thúy đành bẻ qua một chuyện khác. “Triệt, Mei đã kể với em hồi ức của anh rồi.” Tiểu Thúy nói nhỏ tiếng.
“Ừm.” Xích Triệt đáp lại mà không có chút bất ngờ nào.
Ngược lại, Tiểu thúy lại rất ngạc nhiên. Anh sao lại có biểu cảm như người qua đường như thế này.
Dường như hiểu được những tâm tình bối rồi trong mắt cô, Xích Triệt khẽ cưng chiều xoa xoa lên khuôn mặt, nhẹ nhàng như không nói: “Điều đó làm em bất ngờ sao? Tiểu Thúy à, em rất thông minh nhưng thật là chậm hiểu đấy. Nếu anh không ngầm cho phép Mei nói ra, thì cô ấy có dám nói với em không.” Xích Triệt mỉm cười đầy ý vị.
Có những thứ chỉ trong lòng bọn họ biết rõ. Đoạn kí ức kia là một cấm kị, người biết càng nhiều thì chỉ có thể chết càng nhiều. Cho nên, nếu Mei không xác định được mức độ quan tâm của Xích Triệt dành cho Tiểu Thúy, thì cô ta cũng không dám hé ra nửa lời.
“Nhưng em vẫn có điều còn chưa thông?” Tiểu Thúy nằm trong người Xích Triệt khẽ ngọa nguậy. Cô biết rất rõ rằng, đoạn hồi ức kia mỗi lần nhắc lại là như thể có hàng ngàn con kiến ngày đêm gậm nhấm cõi lòng anh, rất cay đắng và thống khổ, nhưng cô buộc phải làm như vậy. Vì nếu một thầy thuốc không biết nguồn gốc của căn bệnh, thì ông ta chỉ có thể dập tắt đi được sự giày vò tạm thời, còn sự đau đớn lâu dài, chỉ có bệnh nhân mới là người gánh chịu.
“Em không hiểu gì?”
Tiểu Thúy quay ngược lại, đôi mắt trong trẻo ấm áp nhìn thẳng vào con ngươi xanh quyến rũ trước mặt. Cô muốn chính tay mình bóc tách đi từng lớp thù hằn và lạnh lẽo trong đó. Tiểu Thúy thầm nhủ, nhất định cô sẽ làm được.
“Tại sao Sharupoi lại chết? Mei không có ý kể việc này cho em nghe.” Tiểu Thúy vẫn ngước nhìn đôi mắt kia. Cô hoàn toàn cảm nhận được sự trùng xuống của nó, chắc chắn tâm sự nặng trĩu này của anh đã dồn nén rất lâu, vậy đã tới lúc nó có thể trút bỏ từng chút được rồi.
“Em thật muốn biết?” Xích Triệt lại ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt khẽ híp lại một đường cong thâm thúy.
Tiểu Thúy gật đầu khẳng định.
Những dòng kí ức kia lại một lần nữa tuôn trào. Cảm xúc phát ra chân thực hơn bao giờ hết, vì nó xuất phát từ chính người đã thấy, cảm nhận, và chịu đựng thống khổ trên ai hết.
Năm anh 18 tuổi, lúc đó cả bốn người họ điều đã trở thành những thiếu niên hùng dũng hiên ngang. Kinh nghiệm trận mạc cùng xương máu cuộc đời đã toi luyện Xích Triệt gần như trở thành một con dã thú bản lĩnh nhất.
Thật ra, ngoài đặc huấn về võ nghệ, thì Sharupoi đặc biệt chú trọng tài năng thiên bẩm của bốn người họ. Khi lựa chon Arsenè, Hiroshi và Holmes, Sharupoi đã thử được mức độ thông minh cùng nhạy bén của những đứa bé đó trên các lĩnh vựckhác nhau. Arsenè cực kì nhạy cảm với sự tìm tòi về thông tin và thế giới tự nhiên; Hiroshi lại rất nổi trội về phần sử dụng các công cụ vũ khí, có thể nói, hắn cực kì thích thú và mẫn cảm với sự xuất hiện của các loại vũ khí khác nhau; Holmes lại cho thấy mình là một thiên tài về hóa dược, hắn có thể phân biệt và ngửi ra hơn 200 vị thuốc và cực kì hứng thú với nội tạng người.
Nhưng điều khiến Sharupoi bất ngờ và hài lòng nhất, đó chính là huyết thống kế thừa của dòng họ Hunter xem ra danh xứng với thực. Sharupoi phải công nhận rằng, Xích Triệt chính là một thiên tài về vũ khí. Từ những chi tiết ông cố tình để lại, anh hoàn toàn có thể chế ra những thứ công cụ săn bắn có tính tàn phá cơ thể cực lớn. Nó thậm chí có thể khiến một con heo rừng chết ngay tức khắc khi động mạch chủ của con heo bị hủy hoại nghiêm trọng. Chính vì điều đó, khi còn là những đứa trẻ bảy tuổi, ngoài thời gian huấn luyện nghiêm khắc nhất, thì Sharupoi buộc bốn đứa trẻ đó tiếp nhận học tập nghiêm túc cùng các vị giáo sư danh tiếng trên thế giới, trong đó có cả Magnet.
Trong khoảng thời gian hơn 10 năm rèn luyện đó, Sharupoi đã giúp Xích Triệt trốn thoát khỏi sự truy sát gay gắt của Lập Hoành Hunter. Bằng cách dùng tầm ảnh hưởng của mình trong gia tộc Furihasama, Sharupoi đã thành công dàn xếp được một xác chết giả của Xích Triệt nằm kế bên cạnh thi thể của Xích Nguyên. Sau khi giám định cơ thể của Xích Nguyên, Lập Hoành gần như tin tưởng hai đứa trẻ đã chết, thế nên năm Xích triệt tròn 18 tuổi, bước ngoặt đối với anh đã đến….
Vào một buổi tối sau khi anh tròn 18 tuổi, cuối cùng lời “hứa hẹn” năm xưa đã trở thành hiện thực. Xích Triệt còn nhớ rất rõ, đó là một buổi tối sau khi bốn người vừa hoàn thành một nhiệm vụ cấp S trở về. Trong ngôi nhà nhỏ lập lòe ánh nến, bầu không khí vẫn còn đọng lại một mùi vị âm ẩm và ươn ướt. Bầu trời bên ngoài là một màn đêm u tối, nhưng lại không ngừng phát ra những tiếng thở dồn dập của thiên nhiên. Mưa rơi như trút hàng tấn nước từ trên trời xuống; gió giật từng cơn kinh hồi khiếp vía, cuốn phăng tất cả những chiếc lá cùng nhành cây yếu ớt về phía trước; khắp nơi hỗn độn; không khí chìm vào sự chết chóc đang không ngừng trỗi dậy.
Cả bốn người vẫn ngồi trên những chiếc giường của riêng mình. Arsenè đang cầm một thứ gì đó vuông vức rất kì lạ, thỉnh thoảng đôi mắt của anh ta không ngừng nhìn vào những tín hiệu nhấp nhô trên đó. Hiroshi thì bình thản ngồi không yên tay, chốc chốc anh lấy những khẩu súng ra, tháo dỡ rồi lấp vào, động tác nhanh đến nỗi khiến cho người ta hoa mắt cả lên. Holmes ngồi trong một góc phòng, trên tay không ngừng mân mê những mẫu nghiên cứu của mình, anh nhìn rất chăm chú những chuyển động trong đó, đôi lúc lại cười cười như có như không.
Nhưng người có vẻ bình thản nhất lại là Xích Triệt, anh dường như không hề quan tâm đến mọi vận động xung quanh. Đôi mắt vẫn như một hồ băng không đáy, lạnh đến tận xương tủy, thỉnh thoảng nó khẽ híp lại như một xoáy vực khổng lồ kéo theo vạn vật xuống đó. Đôi môi anh vẫn cong cong quyến rũ đến chết người, phút chốc, một nụ cười ma quỷ lại hiện lên, khiến cho không khí kết tụ thành hàng nghìn hạt tuyết siêu nhỏ, sau đó đông đặc xung quanh anh. Đôi tay rắn chắc cọ xát từng chút trên khẩu súng đen ngòm một cách nâng niu và trân trọng.
Không gian bốn bề vẫn ầm ĩ những âm thanh rên xiết của mẹ tự nhiên. Tiếng sấm phát ra chấn động cả một vùng trời rộng lớn, khiến cho lòng người e sợ không thôi. Trạng thái của bốn người vẫn duy trì như vậy, mãi cho đến khi thứ trên tay của Arsnè rung lên bần bật.
“Đến rồi sao!” Xích triệt nhẹ nhàng thốt ra từng cơn giá buốt. “Ta cũng rất muốn xem, ông ấy lấy mạng ta như thế nào đây.”
Arsenè ngồi trên giường vẫn bình tĩnh ứng đối: “Đại ca, phải làm như vậy sao?”
“Ngươi có thể ở đây đợi hắn đến giết ngươi.” Sau đó ánh mắt Xích Triệt nhìn qua Arsenè như một mũi dao